Editor: Vạn Hoa Phi Vũ 
Cố Ân Ân vẫn khóc, cô cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô, trong lúc bất chợt thấy Hàn Thành Trì gọi điện thoại tới, ngay lập tức, nước mắt của cô lập tức hoặc như vỡ đê, ào ào chảy ra. Tay cô chỉ run rẩy nghe điện thoại, giọng điệu rất kích động: “Thành Trì?” 
“Ừ.” Trong điện thoại, Hàn Thành Trì nói rất ít, chỉ trả lời một câu. Đúng là giọng nói của anh, trái tim lơ lửng của Cố Ân Ân lúc này mới trở về trong bụng. Cô lập tức khóc thành tiếng, Hàn Thành Trì ở đầu điện thoại bên kia, từ đầu đến cuối không nói.  Một lát sau, Cố Ân Ân mới ngừng khóc, đáy lòng vốn đầy lo lắng, trong nháy mắt biến thành tức giận không thể ức chế: “Thành Trì, làm sao anh có thể như vậy! Anh biết không biết anh khiến em sợ muốn chết không! Sao anh không nói tiếng nào, nói đi là đi, cái gì cũng không nói cho em biết, còn tắt máy, anh có biết em lo lắng nhiều như thế nào không? Thành Trì, một ngày một đêm em đều ở đây tìm anh, anh biết hay không biết? Thành Trì......” Cố Ân Ân trách móc xong, lại tự nhiên khóc, vào giờ phút này, cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết. 
Hàn Thành Trì vẫn không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng nghe Cố Ân Ân mắng, mãi cho đến khi Cố Ân Ân mắng đủ rồi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Ân Ân, anh vào nhà hàng lần trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240884/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.