Quả thật Cố Lan San không nghi ngờ gì gật đầu, cô cười tít mắt, rót chén nước, đưa cho anh. 
Anh nhận lấy nước, chỉ uống hai ngụm đã cảm thấy không khí hít thở trong phòng làm anh thấy ngột ngạt, bất chợt anh đem chén nước nặng nề đặt ở một bên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, Cố Lan San đang uống sữa………, nhìn thấy phản ứng kịch liệt như vậy của anh, cô không nhịn được nghi ngờ hỏi: “Nhị Thập, anh làm sao vậy?” 
Anh lắc đầu một cái, đứng lên: “Anh xuống lầu nhìn xem mẹ đánh xong chưa, anh về nhà trước.” 
“Vậy cũng tốt nhất!” Cố Lan San nghiêng đầu, suy nghĩ một chút còn nói: “Nhị Thập, mấy ngày nữa là sinh nhật Vương Giai Di, anh cùng em đi chọn cho cô ta một món quà sinh nhật nhé?” 
“Được.” Thật ra căn bản Thịnh Thế không biết cô nói cái gì, chỉ gật đầu lung tung một cái, đồng ý, sau đó nhìn như không có gì lạ đi ra khỏi căn phòng của cô, thật ra chỉ có một mình trong lòng anh rõ, anh đang chạy trối chết. 
Thịnh Thế cũng không đi nhìn mẹ Thịnh, mà một mình trống rỗng đi xe đến quảng trường “Thập Lý Thịnh Thế”, nơi này còn chưa chính thức khai trương, anh tới một người cũng không có, hoàn toàn yên tĩnh, khắp nơi đều là nhà cao tầng mới xây, xem ra khí thế cũng hào hùng, anh ngừng xe lại ở đầu đường, một mình đi, hai bên con đường chỉ có vài chiếc đèn mờ ảo, anh đi thẳng đến quảng trường, ánh đèn mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240839/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.