Hàn Thành Trì cong môi, kéo ra một nụ cười, cũng không nhiều lời.
Cố Lan San nhìn Hàn Thành Trì không nói gì, cô cũng không nói gì nữa.
Bên trong xe rất an tĩnh.
Trên người của cô khoác áo khoác của Hàn Thành Trì, quần áo bên trong ướt nhẹp, mặc dù cảm giác không lạnh, tuy nhiên rất không thoải mái.
Trên áo khoác của anh, có mùi nước giặt nhàn nhạt, không rõ ràng, nhưng cũng có thể ngửi thấy, Cố Lan San nhớ, lúc học cao trung, khi có đề bài làm không được, Cố Ân Ân sẽ nhờ Hàn Thành Trì đến giảng giải giúp mình.
Khi đó cô còn ôm ấp mối tình đầu, còn chưa học được cách khống chế tình cảm nồng đậm trong mắt mình, cùng Hàn Thành Trì ở trong phòng ngủ chính mình, ở cùng một mình cô, tim không tự chủ đập rộn lên, cô nhìn chằm chằm bài thi, nghe giọng nói Hàn Thành Trì dịu dàng êm tai, sau đó tinh thần bay đi, mỗi lần Hàn Thành Trì giảng xong đề mục, hỏi cô nghe hiểu không? Cô đều mờ mịt nhìn anh, tính khí anh tốt cực kì, cũng không bởi vì cô không chú ý mà tức giận, chỉ là cười cười, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho cô lần thứ hai, tốc độ lời nói sẽ càng chậm, giải thích càng rõ ràng hơn, mỗi lần nói một chút, cũng sẽ hỏi cô, nghe hiểu không?
Khi đó, trên người của Hàn Thành Trì, cho dù là xuân hạ hay thu đông, đều tản ra mùi thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240708/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.