Cố Lan San rút khăn giấy lau mặt, lại nghe Hàn Thành Trì hỏi: “Nhị Thập không đi đến đây cùng em sao?”
“Anh ấy tạm thời có chút việc.” Cố Lan San vừa cố làm khô tóc, vừa nói đơn giản: “Cho nên để cho em đến nhà họ Hàn tham gia tiệc sinh nhật của anh trước, ai ngờ lại gặp mưa to.”
Hàn Thành Trì lưu loát, thuần thục chuyển động tay lái, xe liền lái vào đường chính, nhìn chằm chằm đường phố bấp bênh trước mặt, hỏi: “Xe của em đâu?”
“Không cẩn thận tông vào đuôi xe.” Cố Lan San có chút xấu hổ gãi gãi tóc còn ướt, nở nụ cười tươi tắn, nói sang chuyện khác: “Anh Thành Trì, hắt xì ————”
Hàn Thành Trì nghe được tiếng Cố Lan San nhảy mũi, nhíu nhíu mày, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát một chút sắc mặt Cố Lan San, có một chút trắng bệch, liền chậm tốc độ xe lại, cởi áo khoác trên người mình xuống bỏ trên đầu gối Cố Lan San.
Cố Lan San cúi đầu, đang vắt nước trên tóc, thấy trên đầu gối bất chợt có thêm chiếc áo, cô sửng sốt một chút, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.
Bởi vì thời tiết xấu, Hàn Thành Trì đều chú ý nhìn đường, tốc độ xe cũng không dám quá nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn trái phải đằng sau coi chừng một chút, thấy áo khoác vẫn đặt trên đầu gối Cố Lan San như cũ, anh nhìn lướt qua Cố Lan San, rồi nhìn chằm chằm về phía trước, nói: “Mặc quần áo vào, nếu không sẽ bị cảm.”
“Vâng.” Cố Lan San gật đầu một cái, buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240705/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.