Rất nhiều người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn thêm hai cái, thậm chí có người còn đứng tại chỗ, bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt.
Từ trước đến giờ, cô vốn là đại gia khuê tú, chưa bao giờ xấu hổ như thế này trước mặt nhiều người như vậy. Hiện tại Tô Kiều Kiều nói lời này đặc biệt bén nhọn không chút lưu tình, mặt Cố Ân Ân lập tức đỏ lên, cô không đành lòng thấy nhiều người như vậy vây quanh xem giống như là xem một con ngốc, cô liền ôm thái độ dàn xếp ổn thỏa, nhanh chóng tiến lên, cầm lấy cái túi trong tay Cố Lan San, đưa tới trước mặt Tô Kiều Kiều:
“Cô gái này, vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi.”
Tô Kiều Kiều vẫn ung dung khoanh tay trước ngực, đứng ở nơi đó, cười như không cười nhìn cái túi Cố Ân Ân đưa tới trước mặt mình, vẫn chậm chạp không chịu nhận như cũ, còn không nóng không lạnh buông một câu:
“Sử dụng chút tiểu xảo, nói ra một câu nói. Nếu nói xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì! Cho nên, cô gái này, cô cảm thấy nói xin lỗi có thể giải quyết chuyện này sao?”
Cố Lan San vốn là cảm thấy thái độ của người này ngạo mạn không ai bì nổi, chính cô nói xin lỗi mấy lần, người trước mặt này không nhận, cô có thể nhịn, nhưng là bây giờ, đến Cố Ân Ân nói xin lỗi, người trước mặt này lại vẫn một bộ chết sống không chịu lĩnh tình, cô có chút không có thể nhịn. Đợi ước chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240644/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.