Bởi vì túi xách đánh rơi ở giữa ghế sa lon cùng cái bàn, Cố Lan San cúi người xuống vẫn vươn không tới, bởi vì mặc váy ngắn, cô chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt đất, sợ hớ hênh, cho nên, cuối cùng Cố Lan San quỳ trên mặt đất, đem bàn tay thò vào, mới lượm ra ngoài.
Cố Ân Ân đứng không xa ở sau lưng Cố Lan San, nhìn Cố Lan San không chút cố kị dáng vẻ khó coi trước mắt bao người, quỳ trên mặt đất giúp mình nhặt túi xách của Tô Kiều Kiều.
Cô đang mặc quần dài, nếu cô nhặt, căn bản không cần phải quỳ, chỉ cần ngồi xổm người xuống, duỗi tay là có thể lấy ra. Nhưng mà Cố Lan San lại mau mắn như vậy giành ở trước mặt cô, không cho cô bất cứ cơ hội phản ứng lại, không một lý do giải thích chỉ đơn giản là cúi người nhặt cái túi kia.
Cố Lan San như vậy, rõ ràng vẫn còn là một Cố Lan San luôn xem Cố Ân Ân là chị gái tốt nhất mà bảo vệ, mà thiên vị!
Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San từ trên mặt đất đứng lên, một tay cầm túi xách, một tay nhẹ nhàng quét váy một vòng, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp, nháy mắt với cô, quơ quơ túi, giống như là một đứa nhỏ đáng yêu đang khoe thành tích của mình với mẹ.
Cố Lan San hướng về phía Cố Ân Ân ý bảo mình đã nhặt được túi, sau đó liền xoay người, thấy trên váy của một cô gái có một mảng lớn dơ bẩn, chắc hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240643/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.