Editor: Thư
Lúc Cố Ân Ân vừa chạm tay vào cửa phòng cũng đồng thời nghe được câu này, trong lúc bất chợt liền dừng tay lại.
Người trong lòng Cố Lan San chính là anh rể...... Anh rể...... Hàn Thành Trì sao?
Trong đầu Cố Ân Ân mới vừa nổi lên 3 chữ “Hàn Thành Trì” thì trong phòng ngủ, bà Cố đã giúp cô khẳng định:
“Giai Di, ta hỏi con, rốt cuộc làm sao con biết Cố Lan San thích Thành Trì?”
“Bác!”
Giọng điệu của Vương Giai di hơi có mấy phần bất mãn dậm chân.
Sau đó bên trong yên tĩnh lại, hai người ở trong giống như là đang ghé tai nói nhỏ gì đó, qua một hồi thật lâu, giọng nói của Vương Giai Di mang ý không muốn tiết lộ:
“Được rồi, bác, con nói thật cho người biết, lúc trước khi con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó bị bệnh, con đi theo chị họ với anh rể đến nhà bọn họ, vô ý giữa nhặt được một tấm hình, sau đó mới biết.”
Giọng nói của Vương Giai Di đôt nhiên thể hiện ý kinh ngạc và chợt hiểu:
“A...... Bác, ý của người vừa nói lúc nãy, thật ra thì người luôn cho rằng con nhỏ Cố Lan San đê tiện đó luôn yêu mến anh rể sao?”
“Giai Di, bắt đầu từ bây giờ, chuyện Cố Lan San thích Thành Trì, con phải xem như con không biết!”
Rốt cuộc bà Cố cũng mở miệng, cắt đứt lời nói của Vương Giai Di, giọng nói rất nghiêm túc.
“Tại sao a! Bác? Chẳng lẽ người cũng thiên vị đồ Cố Lan San đê tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240499/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.