Bác cả gái của Thịnh Thế, là người lớn tuổi nhất trong số những bác gái ở nhà họ Thịnh, những bác gái khác nghe được lời như vậy, lập tức phụ họa tán dương Cố Lan San, tuy rằng cũng có thành phần muốn lấy lòng, nhưng vốn dĩ dáng người Cố Lan San không tệ, đối với những việc tán dương này ngược cảm thấy không có gì là hổ thẹn.
Cố Lan San bị một phòng vây quanh khen như vậy, cũng có chút ngượng ngùng, cô tự nhiên hào phóng đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng mím môi cười cười, liền dắt tay Thịnh Ngữ, ngồi xuống.
Hôm nay, Vương Giai Di còn cố ý tỉ mỉ trang điểm một khuôn mặt tinh sảo, ở trong phòng ngủ soi gương hơn nửa ngày, mới tràn đầy tự tin đi xuống lầu.
Ai ngờ đụng phải váy với Cố Lan San, mặc dù ưỡn ngực hóp bụng đi xuống lầu, trên mặt cũng không có nửa điểm lúng túng, nhưng từ lúc cô ta đi tới phòng khách, cả một phòng người cũng không thèm ném ánh mắt lên người cô ta, toàn bộ đều chuyển động vây quanh Cố Lan San, thậm chí tất cả mọi người còn vừa khen Cố Lan San, vừa nòi vóc người cô đẹp, cái gì mà tất cả trang phục khi mặc trên người cô đều rất xinh đẹp.
Khi Thịnh Ngữ nói những lời này, thật ra thì hoàn toàn không nhìn thấy Vương Giai Di, cũng không biết trên người cô ta cũng mặc váy cùng kiểu dáng với Cố Lan San, chỉ thuận miệng nói ra như vậy, nhưng mà rơi vào trong tai Vương Giai Di, dường như đã thay đổi mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240466/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.