Cố Lan San mới vừa bước vào phòng khách, Thịnh Thế đã cảm giác được, anh vẫn lười biếng ngồi trên ghế sa lon như cũ, vốn tùy ý ngồi nghe người ta nói chuyện phiếm, tầm mắt không tập trung nhìn về phía Cố Lan San, ánh sáng trong mắt trở nên đen nhánh mà sáng ngời, cánh tay đang đặt trên lưng ghế tự nhiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Cố Lan San tới đây ngồi.
Cố Lan San nghe lời đi tới, chị tư của Thịnh Thế là Thịnh Ngữ vẫn đang nói chuyện, trong lúc bất chợt thấy được có bóng người đi qua, thuận thế nghiêng đầu một chút, thấy người tới là Cố Lan San, lập tức mặt mày hớn hở: “Lan San, tỉnh ngủ rồi hả?”
“Chị ba, chị tư, sao các chị cũng tới đây?” Cố Lan San đặt nó rộng vành kính mát cầm trong tay lên bàn, cười nhạt hỏi.
“Chị và em tư vốn dĩ đang ở Hải Nam, chiều hôm qua ba gọi điện thoại nói cho bọn chị biết, các em muốn đi qua đây, suy nghĩ ngày hôm qua các em đến rất khuya nên không đến tìm các em, sáng sớm hôm nay cứ tới đây thôi.” Lần này nói tiếp chính là chị ba của Thịnh Thế - Thịnh Tiếu.
Kể từ lúc Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, mỗi khi mọi người cùng về tụ họp gia đình ở nhà họ Thịnh, cô vẫn luôn có cảm giác như tiến vào trong truyền thuyết “Hồng Lâu Mộng”, bởi vì nhà họ Thịnh thịnh dương suy, hơn nữa gen nhà Thịnh lại tốt, dĩ nhiên vóc dáng và tướng mạo đều xuất chúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240465/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.