Thịnh Thế nghe tiếng thở đều đều của Cố Lan San. Anh ngủ mãi mà không được, hồi lâu sau, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt đang ngủsay của cô rồi thì thầm, “Sở Sở, em thật sự không nhớ sao?”
Đáp lại lời anh chỉ có không gian vô tận, tĩnh lặng.
Cô quả là không nhớ... Ánh mắt mờ mịt của cô, câu hỏi ngược lại củacô, thái độ như không để ý chuyện gì đã nói cho anh biết, cô quên rồi.
Anh dùng cả tính mạng để cứu cô, cô quên rồi.
Nếu cô còn nhớ, cô sẽ không thể nào hỏi ngược lại anh như vậy?
Sở Sở, em biết không?
Câu nói vô tình của em khiến anh rất đau lòng.
******************
Ngày thứ hai, Cố Lan San phải đi làm nên cô dậy rất sớm.
Thịnh Thế sớm đã rời giường, phòng ngủ chỉ còn một mình cô.
Cố Lan San rửa mặt, xuống lầu. Người giúp việc đã chuẩn bị đồ ănsáng. Bà Thịnh và Thịnh Thế xuống trước. Vừa thấy cô, bà Thịnh liền bảongười giúp việc bưng đồ ăn lên.
Cố Lan San ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thịnh Thế. Người giúp việcđặt một chén cháo xuống trước mắt cô, ngoài ra còn có một ít điểm tâm ăn nhẹ.
Thịnh Thế sớm đã ăn xong, đang ngồi tại chỗ đọc báo. Cố Lan San nhìnđồng hồ, bây giờ không sớm cũng chưa muộn, chỉ là khoảng cách từ nhà cũtới công ty cô khá xa. Sợ kẹt xe lúc đi làm, cô cố gắng ăn uống thậtnhanh.
Thịnh Thế ngẩng đầu, nhìn cô rồi nói, “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240424/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.