“Hừ!” Bà Thịnh nghiêng đầu, nói bằng giọng hào sảng, “Nhị Thập, conlà người có tiền, San San thu được phải nói là thu đến vô hạn!”
Thịnh Thế khẽ cười, quay đầu, gắp đồ ăn vào chén cho Cố Lan San rồinói, “Em nghe chưa? Sau này không có việc gì thì cứ về nhà cũ chơi mạtchược với ba mẹ anh, tha hồ mà thu tiền anh vô hạn.”
Cố Lan San mỉm cười, gật đầu, “Ừ”, sau đó chăm chú dùng bữa.
Thu tiền của anh đến vô hạn... Gì chứ? Dù có muốn thu, cô cũng chưa hề thu được của anh một đồng nào...
Cố Lan San nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái mâm, thoáng qua một chút hoảng hốt.
Mặc dù cô không hiểu vì sao mấy ngày này, thái độ của Thịnh Thế đốivới cô lại thay đổi như vậy, nhưng mà hiện tại, bà Thịnh nhắc đến tiền,cô đột nhiên nhớ tới việc vẫn chưa có thông báo về tiền thuốc tháng saucủa em trai.
Có thể là vì hai ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô mới quên mất đi chuyện mình cần làm.
Ăn cơm xong, cả nhà ngồi lại với nhau, trò chuyện vui vẻ, không khívẫn hòa thuận ấm áp như trước. Đến tám giờ rưỡi, Thịnh Hoan lên lầu đểdỗ Chung Trạch ngủ. Còn chút thời gian, tán gẫu mãi cũng không thể nói lớn tiếng, Thịnh Hoan đề nghị cả nhà chơi bài.
Bà Thịnh lập tức tán thành, Thịnh Thế dĩ nhiên cũng không phản đối.
Cố Lan San nghĩ đến tiền thuốc của em trai, lại nhìn cả nhà họ Thịnhyêu thương đầm ấm, lúc nào cũng cười vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240416/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.