Cho nên Thịnh Trưởng đã ra sức dụ dỗ mẹ Thịnh, lúc đó mẹ Thịnh mới vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Mà mẹ Thịnh yêu thương anh nhất nhà, tuy mới đầu cũng không có muốncho Cố Lan San lấy Thịnh Thế lắm, nhưng bà người ‘yêu ai thì yêu cảđường đi’, cho nên bà phá lệ, hết mực yêu thương Cố Lan San.
Cho nên, lúc ăn cơm tối, mẹ Thịnh vui vẻ gắp thức ăn cho Cố Lan San: “San San, con ăn nhiều một chút, con xem con gầy chưa kìa!”
Vừa nói vừa gắp cho Cố Lan San một miếng thịt cá.
Cố Lan San hiểu lễ phép, cũng gắp lại thức ăn cho mẹ Thịnh, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cũng nên ăn nhiều một chút.”
Mẹ Thịnh thấy Cố Lan San gắp thức ăn cho mình, thì vui vẻ quay sang khoe khoang với Thịnh Trưởng, đắc chí ăn.
Thịnh Trưởng thấy hành động trẻ con của vợ mình, ho khan một cái, im lặng tiếp tục ăn.
Vợ chồng Thịnh Hoan và Thịnh Thế đã quen với tính trẻ con của mẹ nêncũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng Chung Trạch mới năm tuổi thìngược lại, bé chép chép miệng, nói: “Mợ, mợ bất công, chỉ gắp cho bàngoại mà không cho con!”
Cố Lan San khẽ cười, sau đó gắp một miếng thịt cá cho Chung Trạch, bỏ vào trong chén có hình quả táo của bé, mà Chung Trạch cuối cùng cũngchỉ là một đứa bé, mặt mày lập tức cười như hoa: “Cảm ơn mợ.” Sau đó vui vẻ ăn.
Mẹ Thịnh gắp thêm một miếng thịt cá vào chén mình, sau đó cười tủmtỉm nói với Cố Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240414/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.