Vương Giai Di vốn đang vây quanh xem ảnh, lúc Cố Lan San rời đi cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Cố Lan San, nhưng lại phát hiệncó một tấm hình rơi trên mặt đất. Vương Giai Di nghi hoặc nhặt lên lạinhìn thấy phía đằng sau tấm ảnh có mấy dòng chữ đơn giản, chữ viết xinhđẹp, giống như từ tay của một nữ sinh. 
Tên của anh, tâm sự của em. 
Anh là thành trì duy nhất của em. 
Còn em, sẽ là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó sao? 
(Đoạn này Cố Lan San chơi chữ: Câu: Anh là thành trì duy nhất của em, Hán việt là nhất phương thành trì. Còn câu: Còn em, sẽ là ngọn đèn cạndầu trong thành trì đó sao? Hán việt là: Mà ta, sẽ là nhất phương thànhtrì lí đèn đuốc sao? Trong hai câu trên đều có tên Thành Trì(thành trì)và Lan San (rã rời,) Cố Lan San nghĩ Thành Trì là thành trì duy nhất của mình, nhưng Lan San thì lại là ngọn đèn cạn dầu trong thành trì đó). 
Vương Giai Di nhíu mày lật tấm ảnh lên nhìn thấy đó là một tấm ảnhchụp chung, là chụp ở khu vui chơi. Hàn Thành Trì và Cố Lan San ngồitrên xe leo núi, hai người vai kề vai, Hàn Thành Trì cười oai phong hiên ngang, Cố Lan San cười thần thái phấn khởi. 
Vương Giai Di ngẩng đầu nhìn bốn người khác đang vây quanh cuốn album thảo luận không ngừng, rồi lại nhìn ảnh chụp trong tay mình tròng mắtnhẹ nhàng xoay chuyển, lặng lẽ cất tấm ảnh chụp bỏ vào trong túi mìnhmang theo. 
***** 
Nói là Cố Lan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240379/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.