Cố Lan San sốt ruột tìm điện thoại di động của mình, lại nghe được từ trên ban công của phòng ngủ, truyền đến một tiếng nói thiếu khiên nhẫn: “Chuyện gì cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi bỏ tiền mời cácngươi làm gì hả?”
Thịnh Thế nói xong, lập tức răng rắc trực tiếp quẳng chiếc điệnthoại đi, ném điện thoại di động lên trên ghế mây ở ban công, quay người lại, thì lập tức nhìn thấy Cố Lan San đã ngồi dậy, vốn khuôn mặt chứađầy lạnh rét, nhưng trong nháy mắt lại là một mảnh yên tĩnh.
Thịnh Thế sáng chói, đạp bước chân, tao nhã ung dung đi tới, ánh mặttrời ngoài cửa sổ xuyên qua ban công vào cửa sổ sát sàn nhà, tầng tầngđánh vào trên người của anh, khiến chung quanh anh nhuộm một tầng ánhsáng chói mắt, mặt mày của anh như tranh vẽ, cực kỳ đẹp mắt, Cố LanSan nhìn Thịnh Thế, có chút thất thần, mãi cho đến Thịnh Thế đi tớitrước mặt cô, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô: “Hạ sốt rồi.”
Cố Lan San mới hoàn hồn, vội vàng dời ánh mắt, tìm điện thoại di động của mình, nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi rồi, nghĩ thầm, xong rồi xongrồi, cô đã trễ nửa giờ rồi, lập tức muốn vén chăn lên để đi xuốnggiường, rửa mặt mặc quần áo đi làm.
Thịnh Thế chau mày lại, ngăn cản cô, giống như là anh đã biết rõ suynghĩ trong lòng của cô vậy, giọng điệu ôn hòa nhẹ nhàng nói: “Bệnh vừamới khỏi thôi, nghỉ ngơi một ngày đi, tôi đã xin công ty cho cô nghĩrồi.”
Nói xong, không nói lời nào mà nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240368/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.