Cố Lan San cảm thấy tính tình của chủ nhân giọng nói này không đượctốt, vậy mà cô lại cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô biết nhưng không nhớ được người đó là ai, cô dùng sức suy nghĩ thì cảm thấy đau hết cảđầu, cô nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, sau đó tay cô bị một bàntay ấm áp nắm lấy, bên tai cô còn truyền đến giọng nói dịu dàng: “Sở Sở? Sở Sở?”
Sở Sở?
Sở Sở, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?
Cố Lan San suy nghĩ thật lâu mới đột nhiên nhớ ra, à, đúng rồi, Sở Sở là gọi cô, cô gọi là Sở Sở, Diệp Sở sở.
Trên thế giới này còn có người nhớ cô gọi là Diệp Sở Sở sao?
Là mẹ cô sao?
Cô nhớ mẹ cô rất đẹp, ở một thành phố nhỏ ở Giang Nam, bà luôn mặcmột chiếc áo sơmi màu trắng, váy hoa, giày da màu đen, mái tóc dài đennhánh xõa ra sau lưng, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mọi người nhìn thấyđều khen không dứt.
Công việc của mẹ cô rất bận, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện thì buổitối khi cô đã ngủ thiếp đi mẹ mới trở về nhà, lqđ ngày hôm sau lúc côtỉnh dậy thì bên giường sẽ có các loại quà vặt và lời nhắn của mẹ cô,nhắn “Sở Sở ngoan, tự mình học” hoặc là “Sở Sở ngoan, trên bàn có chuẩnbị cơm cho con” cũng có khi là “Sở Sở ngoan, cầm số tiền này mua cơmtrưa ăn”.
Cố Lan San cảm thấy đôi bàn tay nắm lấy tay cô, ấm áp yêu thương giống với cảm giác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240366/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.