Một lát sau, tronglúc bất chợt Thịnh Thế thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén, môimỏng hé mở, ý uy hiếp, từ từ tràn ra: “Vương Thân, cho ông 20 phút, mặckệ ông dùng biện pháp gì, đưa vợ tôi đến trước cửa biệt thự số 0001 ởNgự Thự Lâm Phong. 20 giờ 1 giây, nếu tôi không thấy bóng dáng vợ tôi,tôi sẽ chặt đứt sợi dây trên đài.”
”Tút tút tút” Một giây sao khi Thịnh Thế nói dứt, trực tiếp dứt khoát cúp máy.
Vương Đạo lập tức đứng lên, nói với người bên cạnh: “Mẹ mày, sửng sốt cái gì? Mau xuống lầu chuẩn bị xe, chuẩn bị xe!”
Sau đó lại nói với Cố Lan San đang nằm ở trên giường: “Bà Thịnh, người đạinhân không chấp lỗi tiểu nhân, tôi đã đắc tội nhiều, có nhiều mạo phạm,xin bà thông cảm nhiều hơn. Bà Thịnh, bà mau mặc quần áo, mặc quần áo,tôi sẽ đưa bà về nhà, về nhà!”
Lời Thịnh Thế nói trong điệnthoại, Cố Lan San nghe rất rõ ràng rành mạch không sót một chữ, cô nhìn Vương Đạo vẫn đang đứng trước mặt mình nóinhảm, nhíu nhíu mày: “Đi ra ngoài!”
Vương Đạo sao dám nói nhảm thêm câu nào nữa, nhũn chân, chạy ra ngoài.
Cả trong phòng ngủ chỉ còn một mình Cố Lan San.
Cô cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng sáng chói, không chân thật.
Trong đầu lại nổi lên một vấn đề, làm sao Thịnh Thế biết cô bị Vương Đạo mang đi?
Cố Lan San nhặt quần áo bị người lột xuống một bên lên, thong thả ung dung mặc.
Vương Đạo đứng ở ngoài cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240333/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.