Thật ra cô biết, đây toàn bộ là do cô gieo gió gặt bão, không thể trách Thịnh Thế.
Nếu cô đủ nhẫn nhẫn tâm, lúc cô mang em trai chạy trốn, bị xe đụng, trở thành người sống đời sống thực vật, cô không quan tâm, sẽ không vì tiền thuốc men đắt đỏ mà gả cho Thịnh Thế, hiện tại cô làm sao có thể biến thành như vậy?
Thật ra, trong hai năm qua, cô không ngừng hối hận hơn một lần, nếu lúc trước chính mình không nghe lời em trai nói mà chạy trốn, thuận theo tự nhiên gả cho Thịnh Thế, hiện tại, cô cũng không cần vì từng tháng cần mười vạn đồng mà nhận hết ủy khuất.
Cho nên, cô không được oán hận.
Không phải có một từ, nói, người đều có số mệnh sao?
Cố Lan San cô liền là loại vận mệnh này.
Cố Lan San thật ra cũng không oán hận trời đối với cô bất công, nhưng mà, oán hận hay không oán hận, cuối cùng không thay đổi được vận mệnh, chỉ có thể bị ép buộc đón nhận vận mệnh này.
Cố Lan San tắt vòi nước hoa sen, rút ra rất nhiều tờ khăn giấy, đem nước trên người thấm hết, mặc váy vào che đi làn da mềm mại, đem tóc dài ướt sũng tùy tiện vén lên dùng cái kẹp cố định một chỗ, mới từ trong phòng rửa tay đi ra.
Cố Lan San suy nghĩ đến lúc mình cùng Thịnh Thế làm chuyện kia, Hàn Thành Trì ở bên cạnh đi toilet, biết rõ Hàn Thành Trì căn bản cái gì cũng không biết, nhưng mà cô vẫn cảm thấy cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240226/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.