Khuôn mặt Cố Lan San đỏ lên hết cả.
Thịnh Thế không hề xấu hổ một chút nào. Anh cứ đứng nguyên ở chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh, phong thái tao nhã vô cùng. Lời của anh vừa thốt ra, đúng là có bao nhiêu đáng giận liền có bấy nhiêu đáng giận, “Chúng ta giao ước một lần là mười ngàn. Tôi chỉ đi vào một lần, đi ra một lần, đừng có tính thời gian tôi ở trong đó bao lâu rồi tính số lần. Tóm lại, tất cả đều là một lần, mười ngàn đồng này không đúng sao?”
Cố Lan San không thể ngờ được là Thịnh Thế lại dám nói ra một cách trắng trợn như vậy. Tuy cô quen biết đám bạn của anh từ năm chín tuổi, bọn họ điên khùng tới mức nào cô đều biết, nhưng cô vẫn có chút gì đó ngại ngùng. Sau một hồi sửng sốt, đối mặt với những lời lẽ của kẻ tên là Thịnh Thế này, cô vẫn không biết chống đỡ thế nào.
Ánh mắt Thịnh Thế dần trở nên lạnh như băng. Anh chậm rãi cúi đầu, kề sát vào hai gò má của Cố Lan San, đôi môi tựa như muốn dán lên hai gò má ấy. Từng câu từng chữ của anh tiếp tục vang lên, không hề có chút nhượng bộ, “Tôi nói thật nhé. Bắn ba lần, tiền mười ngàn, tôi die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cảm thấy có hơi mệt đó!”
Nói xong, Thịnh Thế đứng thẳng dậy, không hề có chút ngại ngùng nào rồi bỏ đi. Anh giống hệt như một vị thần cao quý, tao nhã rời khỏi Cố Lan San.
Cố Lan San đứng yên tại chỗ. Nhìn tờ chi phiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240080/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.