Lời nói của Anubis không ngoài dự liệu của Thư Địch, chỉ là đến sớm hơn so với tưởng tượng của hắn. “Aish, kết thúc của truyện cổ tích không phải là hoàng tử và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi sao?” Thư Địch nhìn Anubis bi thương nồng đậm ra vẻ thoải mái mà nói.
“Đó là bởi vì trong câu chuyện kia, không có vị thần mà hoàng tử yêu.” Anubis xoay người nhàn nhạt nói.
“Ồ.” Thư Địch gật đầu.
“Ờ, có, ta muốn ở lại, cùng với người nhà của ta.” Thư Địch gật đầu.
“Còn cả Imhotep nữa đúng không?” Anubis hỏi.
“Ừ.” Thư Địch gật đầu, “Cùng y trải qua cuộc đời này, giải quyết tất cả từng tiếc nuối.”
“Nếu như, ta không đồng ý thì sao?” Anubis nguy hiểm nhích đến gần.
Thư Địch ngẩng đầu, nhìn Anubis cao lớn tuấn lãng, “Ngươi từng cho ta ba cơ hội yêu cầu, ta còn dư lại một lần, đúng không?”
“Mỗi một lần, ngươi đều đem những cơ hội này dùng vào các yêu cầu khó hiểu. Lần đầu tiên là để đếm xem Imhotep đâm ngươi bao nhiêu dao, lần thứ hai là đổi hồi sinh vô hạn sửa thành ba lần được sống lại, lần này lại để lưu lại, ở một thế giới xa lạ…” Anubis nhìn Thư Địch sâu kín nói.
“Ngươi đã nói, chỉ cần yêu cầu không quá đáng thì ngươi có thể thỏa mãn ta.” Thư Địch khẽ cười nói.
“Đối với ta, yêu cầu này, thật quá đáng… Nhưng, ta bằng lòng thỏa mãn ngươi.” Anubis không hề làm khó Thư Địch, có lẽ yêu không chỉ là tha thứ, mà đồng thời, cũng là thành toàn.
Sau này, khi Anubis học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ai-xuyen-viet-chi-than-quy-truyen-ky/762915/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.