Tác giả có lời muốn nói:
Ân ân ~ ~ ~ đại gia năm mới vui vẻ ha ~ song canh nga, thật sự song canh hơn nga!!! Được rồi ~ ~ lời bên trong ngoặc【】không phải là ngôn ngữ nói chuyện bình thường của nhân vật, phần lớn trong đó là tiếng Ai Cập cổ, nói chung ý không phải là tiếng Anh ~ ~ ~ ~
—oOo—
Imhotep nghe thấy vậy, ngũ quan không thấy rõ thối rữa không chịu được càng thêm mơ hồ, hẳn là đang tức giận, Johnathan yên lặng nghĩ.
Nuốt nuốt nước miếng trong miệng, “【Ngươi muốn làm gì?】” Johnathan áp sát vào tường.
Imhotep chậm rãi nâng cái chi tạm thời được gọi là tay kia lên, “【Không thể tha thứ.】” Cái tay kia ngoan lệ bóp lấy cái cổ yếu ớt của Johnathan.
“John!” Evelyn lo lắng hét lên, nhưng không thể làm gì.
Trong lòng Johnathan rất hoang mang, nhưng trong mắt không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương chỉ có tròng mắt không có mí mắt. Ngón tay thối rữa của Imhotep bắt đầu dùng sức, “【Tên ngu xuẩn, tánh mạng của ngươi chính là cái giá mà ngươi phải bỏ ra.】”
Bốn mắt vẫn đối diện nhau như cũ, một người ngoan lệ lạnh lùng, một người lạnh nhạt nhận mệnh. Nào biết, vào lúc Johnathan đang chuẩn bị tiếp nhận việc trò chơi lặp lại lần nữa, Imhotep bỗng nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết.
Chỉ thấy cái chi thối rữa miễn cưỡng được xưng là tay kia, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy càng thêm rữa nát gay gắt.
“【Thánh thể? Ngươi là ai?】” Imhotep nhanh chóng thu tay lại, nghi hoặc mà lãnh khốc nhìn Johnathan.
“Khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ai-xuyen-viet-chi-than-quy-truyen-ky/254168/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.