Chương trước
Chương sau
Một đám người chen chúc trong hầm mộ dưới lòng đất, cũng không biết đường đi thông đến nơi nào, chỉ biết chạy trốn và chạy trốn, hy vọng tránh né đại quân châu chấu đếm không xuể ở phía sau.
“Chúa ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Sanders vừa chạy vừa hỏi.
“À, đọc sách giúp người ta tiến bộ, đọc sách giúp nung nấu tình cảm thêm sâu đậm, ai mà lại biết được đọc sách cũng có thể triệu hồi châu chấu chứ.” Phế sài Johnathan cơ thể vừa chạy hồng hộc vừa thở gấp nói.
Rất hiển nhiên, Rick đang nắm tay Evelyn chạy phía trước phát hiện ra thể chất của phế sài Johnathan, nhận mệnh chạy chậm lại, dùng một bàn tay cầm súng khác thả khẩu súng vào trong bọc, sau đó bắt lấy Johnathan tăng nhanh tốc độ.
Mà tiềm lực của những công nhân đào xới lúc này liền hiển hiện ra, bên đụng bên chạy, không có chút trình tự nào. Burns trong lúc xô đẩy bị đụng ngã xuống đất, mắt kính theo quán tính văng ra. Burns cận thị độ nặng, nhưng kỹ thuật bắn súng của hắn cực kỳ chính xác, chỉ có điều khi không có mắt kính thì lực chiến đấu chỉ là con số 0 phế sài, sao với Johnathan càng tệ hơn.
Burns gục trên mặt đất, hai tay lục lọi khắp nơi, hy vọng có thể tìm thấy mắt kính của mình, “Có ai không? Có ai không? Ai đó có thể giúp tôi tìm mắt kính không?”
Burns loáng thoáng nghe được phía sau tựa hồ có tiếng bước chân: “A, xin hãy giúp tôi tìm mắt…”
“Loảng xoảng…” Tiếng thủy tinh bị giẫm bể.
Burns nghe theo tiếng mò mẫm được cái kính bị nát vụn, bò dậy, gác cái kính đã vô dụng trên sống mũi, nhưng đáng tiếc, tầm mắt vẫn mơ hồ như cũ. Được rồi, có chút ít còn hơn không, Burns bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Sau đó, Burns vươn tay mò mẫm trên vách của cái hang, dùng xúc giác thay thế cho thị giác, gian nan từng bước tiến về phía trước.
Bỗng nhiên, Burns nghe thấy trong hang động có một loại tiếng ma sát xột xột xoạt xoạt nhanh chóng tiến đến gần, loại âm thanh này khiến người ta vô cùng ghét bỏ và sợ hãi.
Burns căng thẳng tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước, đồng thời cầm súng trên tay đề cao cảnh giác, nề hà là, tầm mắt của hắn vẫn không được rõ ràng.
Ngay sau đó, hắn tựa hồ nghe được tiếng thở dốc nồng nặc, nhưng tầm mắt mơ hồ nói cho hắn biết, ở xung quanh không có một bóng người.
Nhưng tiếng thở dốc vẫn như hình như bóng theo sát hắn, bất luận hắn chuyển sang hướng nào, Burns vẫn như trước có thể cảm nhận được, nó đang ở bên cạnh mình.
“Ai ở đó? Người nào đang ở đó?” Giọng nói của Burns bởi vì căng thẳng và sợ hãi đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Đột nhiên, có một âm thanh sau lưng mình, Burns xoay người lại, trong tầm mắt mơ hồ loáng thoáng có một bóng người xuất hiện.
“Handerson?” Burns thử dò xét hỏi.
Ngay lúc này, phía sau lưng Burns tựa hồ cũng có động tĩnh, hắn nhanh chóng xoay người, nhưng không có một ai cả. Lúc này, hắn phát hiện ra, bên cạnh mình không có bất kỳ bóng người nào. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, hắn nhạy cảm phát hiện, phía sau mình truyền đến tiếng thở dốc quen thuộc.
Càng lúc càng gần, Burns kiềm chế nỗi sợ hãi, chậm rãi xoay người, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện khuôn mặt cho dù không thấy rõ của đối phương, nhưng vẫn khiến hắn thất hồn lạc phách gào thét, “A…”
Ba người Johnathan đã dừng bước chạy trốn, bởi vì âm thanh đột ngột tùy lúc truyền đến trong huyệt mộ mà càng thêm cẩn thận bước về phía trước.
Ba người chậm rãi lui về phía sau, bỗng nhiên cái gò đất nổi lên kia ngưng nhô cao, một con bọ từ trong gò đất đó bò ra.
“Thánh giáp trùng!” Evelyn sợ hãi kêu lên.
“Chạy mau!” Rick hồi thần từ trong sợ hãi đầu tiên.
Mạnh đẩy Evelyn và Johnathan, ba người lại bắt đầu bỏ mạng chạy như điên. Rick vừa chạy vừa dùng súng bắn càn quét, mặc dù trên mức độ nhất định tốc độ của thánh giáp trùng có chậm lại thấy rõ, nhưng ngàn vạn thánh giáp trùng liên tục tiền phó hậu kế(1) theo sát họ không ngừng nghỉ.
(1) tre già măng mọc/ người trước ngã xuống người sau tiếp bước
Ba người không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ, lúc này, Rick tinh mắt phát hiện ra xung quanh tựa hồ có nơi để tránh, lớn tiếng hét lên: “Mau nhảy lên những tảng đá kia, mau!”
Johnathan nắm tay Evelyn cùng nhau nhảy lên trên nền ngay sát vách đá, ngay sau đó Rick cũng nhảy lên hòn đá bên kia. Trái tim thấp thỏm sợ hãi của ba người rốt cuộc cũng đập chậm lại, thánh giáp trùng như dòng nước thú dữ dọc theo tuyến đường chính chạy băng băng.
Johnathan và Evelyn bởi vì căng thẳng, thân thể sít sao tựa vào trên bức tường đá, hai người không phát hiện ra rằng, bức tường đá phía sau thật ra mang hình dáng của cánh cửa. Thấy thánh giáp trùng không còn tiếp tục hấp tấp đuổi theo mình, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một tiếng.
Nhưng ngay lúc này, □ bỗng phát sinh, vách tường sau lưng hai người đột nhiên động đậy, Johnathan và Evelyn dưới tình huống không chút phòng bị lần lượt té xuống.
Đội ngũ thánh giáp trùng cuối cùng cũng rời đi, Rick thả lỏng lại đang chuẩn bị thúc giục hai người kia tiếp tục chạy, nào biết nhìn khắc bốn phía nhưng không thấy bóng dáng Johnathan và Evelyn đâu cả.
Nỗi bất an quanh quẩn trong lòng Rick, “Evelyn, Johnathan?”
Bức tường trống rỗng không ngừng vang vọng lại tiếng gọi của Rick…
Mà Johnathan và Evelyn xui xẻo thì tựa hồ đang tiến vào trong một lối đi bí mật, hai người nhanh chóng trượt ngay giữa lối đi bí mật. Johnathan bi ai nghĩ rằng, “Ta sợ nhất chính là phải ngồi trên cái loại thang trơn trượt không hề có bảo hiểm nào này! A, cái mông của ta, cái cầu thang trơn trượt chết tiệt này lại còn không bằng phẳng nữa chứ.”
Cuối cùng, “Bịch bịch” một tiếng, Johnathan đã chạm đất rồi, tạo dáng thành hình chữ đại té trên mặt đất.
“Phốc…” Johnathan thiếu chút nữa bị đè đến nôn ra.
“Uầy, so với trong tưởng tượng thì mềm hơn một chút, sao mặt đất này lại mềm vậy!” Bởi vì tối đen nên Evelyn không thấy rõ mình tựa hồ đang đè trên người Johnathan.
“Ta đ*t, Evelyn, em cần phải giảm cân đấy! Mau dậy đi, nếu không ông anh trai yêu quý của em sẽ trở thành tờ giấy mất thôi!” Johnathan suy yếu kêu lên.
“John, em đang định tìm anh đấy! Không sao chứ!” Evelyn vội vàng bò dậy, lục lọi tìm vị trí của Johnathan.
“Ngô, nếu như không có việc em không giảm tốc độ khi rơi xuống chút nào, anh vô cùng ổn!” Johnathan quắt quắt miệng nói.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Hai người nâng nhau đi vài bước.
“Ngô… ngô… ngô…” Johnathan trả lời trước, hai người nghe được một tiếng rên quỷ dị.
Johnathan nhỏ giọng nói: “Qua bên kia xem một chút đi, bên đó hình như có chút ánh sáng.” Vì vậy hai người lặng lẽ nhích đến gần.
Khi thấy bóng lưng của người nọ, Evelyn phấn chấn nói: “Ôi, ngài Burns, cảm ơn Chúa, cuối cùng cũng thấy được một người!”
“Nè, anh không phải là người sao?” Johnathan bất mãn nói.
“Xét về sức chiến đấu của anh cơ hồ là con số 0, cho nên bỏ qua!” Evelyn mặt không lưu tình nói.
Vào lúc Johnathan đang chuẩn bị phản bác, Burns chậm rãi xoay người. Hai người dưới ánh sáng yếu ớt thấy rõ khuôn mặt của người đối diện, không cách nào kiềm chế nỗi sợ hãi mà lớn tiếng thét chói tai.
Evelyn té ngã trên đất, mà Johnathan theo bản năng lui về phía sau, “A…”
“Mắt của tôi, lưỡi của tôi..” Tiếng rên rỉ của Burns vỡ vụn.
Johnathan không có trật tự nào lùi về phía sau, nhưng đụng phải một chướng ngại vật. Xoay người lại, sau lưng không một bóng người nào, nhưng vào lúc hắn yên lòng, một quái vật toàn thân thối rữa đột nhiên hiện ra trước mặt hắn.
“Ta giết, mày đang quay phim khủng bố hay phim kinh dị vậy, đừng có đeo cái mặt đó chứ!” Johnathan đang sợ hãi đến cực điểm lúc này ngược lại bình tĩnh dần.
Cùng lắm thì, lặp lại trò chơi.
Nhưng quái vật kia không ngừng tiến đến gần khiến hắn theo bản năng lui về phía sau, “Ngươi muốn làm gì?” Johnathan vô lực hỏi.
“Evelyn, không cần lo cho anh, chạy mau!” Johnathan thấy cô em gái đang thử nhích tới gần hắn, lớn tiếng cảnh cáo nói.
Rốt cuộc, lui không thể lui, Johnathan tuyệt vọng dựa trên tường đá, “Nè, tôi với ông không thù không oán, tôi, khụ khụ, ông nhìn tôi chỉ là một phế sài thôi nè, trên người không có mấy lượng thịt, không dễ ăn đâu! Thật đó!”
Johnathan thấy Burns đang ngọ nguậy cách mình không xa nói: “Nè, giúp tôi một chút coi, là một người đàn ông thì hãy giúp tôi một chút, hoặc là giúp mang em gái của tôi chạy trốn đi!”
Imhotep thấy ánh mắt của Johnathan dường như bay về phía con mồi đang ngọ nguậy chậm chạp chạy trốn cách đó không xa, chậm rãi xoay người nhìn đối phương một cái, ngay sau đó lại vừa gắt gao ngó chừng Johnathan.
Burns vẫn như trước ngọ nguậy ra xa hơn bên ngoài, tuyệt vọng và mơ hồ nói: “Đầu lưỡi của tôi, nó cắt đứt đầu lưỡi của tôi!!”
Johnathan hắc tuyến gắn đầy mặt, cái đầu mặc dù thấp hơn so với con quái vật trước mắt này nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ bề nghễ như trước: “Ta giết, khẩu vị nặng quá đó, thích đàn ông, cưỡng hiếp người khác đúng không. Burns không muốn, mày liền cắn đứt đầu lưỡi của anh ta! Hừ, ta cho mày biết, ta bán mình không bán nghệ, mày muốn làm gì thì làm, để em gái của ta đi!”
“John!” Evelyn bởi vì sợ hãi mà chôn chân tại chỗ, nghe thấy lời nói của Johnathan thì vừa cảm động vừa lo lắng.
Quái vật kia nghe thấy giọng nói của Evelyn, lại nhìn về phía của Evelyn, “【Anck Su Namun?】”
Mà Rick lúc này đang ra sức đẩy cái cánh cửa biết xoay làm Evelyn với Johnathan biến mất kia, khiến anh bó tay chính là, cánh cửa này hiện giờ làm gì cũng không mở ra nổi, “Kể từ khi gặp phải hai anh em nhà này, mình chưa từng bớt lo lắng được!” Rick bất đắc dĩ nói, tiếp tục nạy cánh cửa.
Lúc này, tiếng gào thét sợ hãi và tiếng bò xột xột xoạt xoạt truyền đến. Rick nhìn về phía lúc nãy, đám người Handerson và Sanders đang giơ cây đuốc từ nơi không xa chạy tới, những người đó cũng nhìn thấy Rick.
Sanders lớn tiếng kêu lên: “Thằng ngu, còn không chạy mà đứng đó làm gì, phía sau còn đám bọ đấy, chạy mau!” Rick nghe xong, không thể làm gì khác hơn là bỏ dụng cụ lại, gia nhập vào đại quân đang chạy trối chết.
Mọi người mắt thấy một công nhân đào bới bởi vì ngã xuống mà bị đám bọ cánh cứng chen chúc bám đầy người, sau khi chúng rời đi, lưu lại đó chỉ còn vẻn vẹn là một bộ xương trắng nhăn nhó.
Mà ở bên kia, sau khi quái vật nhìn thấy Evelyn, liền xoay người đi về phía cô.
Evelyn đáng thương cũng chỉ có thể chậm rãi lui về phía sau.
“【Hãy đến đây nào, Anck Su Namun của ta】” Imhotep vươn tay về phía Evelyn.
“Chúa ơi, John, anh đang nói tiếng Ai Cập cổ!” Evelyn kinh ngạc thốt lên. (ko những nói được mà còn biết chửi bậy nữa cơ ^^)
Mà Johnathan nhìn thấy Imhotep đột nhiên hung dữ tiến đến gần, chợt cảm thấy lỡ lời. Ta giết, tên ngu ngốc này vì ả đàn bà kia mà thọc hắn bốn nhát dao, bị phán quyết hình phạt Hom Dai, thế mà vẫn không thèm biết hối cải, vẫn hận không thể thọc cái tên nhục mạ ả đàn bà kia là hắn trở thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng, thâu nhân bất thâu trận(2),Johnathan quật cường mà dũng cảm nhìn Imhotep.
(2) thua người nhưng không thua trận
Imhotep nhìn người trước mặt bất giác có chút hoảng hốt, “【Ngươi đã cứu ta, lần này, bỏ qua cho ngươi.】”
“【Không ai thèm, cái tên cặn bã không có mắt nhà ngươi, ả đàn bà kia ngoại trừ thích mặc đồ thấu thị, bộ ngực có lớn một chút, còn lại có cái gì tốt chứ!】” Johnathan không nhịn được, lại bật thốt lên.
“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Không tệ lắm nha phế sài, ngươi còn rất có can đảm đó, chuyện phát sinh dưới đây có thể chứng minh mối quan hệ giữa ngươi với Seti Đệ nhất nga!” Giọng nói hài hước của Anubis vang lên không đúng lúc.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
~ ~ ~ ~ ~ Giờ đầu tiên của năm mới ~ năm mới vui vẻ nga ~ ~ ~ mua ~ ~ ╭ (╯3╰)╮ Phiếu Phiếu yêu các ngươi ~ ~ ~ tiếp theo sẽ muộn hơn một chút ~ hy vọng đại gia thích ~ ~ ~ be he ha ha ~ ~ ~ miệng phế sài thật tiện nga ~ ~ ~ ~ khụ khụ ~ ~ ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.