Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh yêu quý của mình đá phăng cửa phòngdoanh trưởng. Cô hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởngKỷ, sao anh không nói cho tôi biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân sự!”
Người đàn ông ngồi phía sau bàn không thèm ngẩng đầu, tay cũng không ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phéplịch sự tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi thì trước tiên phải nói ‘Báocáo’.”
“Anh!”
“Gọi nhầm rồi, phải giọi là ‘Doanh trưởng’.”
——— f*ck!
Thư Yểu Nhiên tức giận cực kỳ, suýt nữa thì cô đã đập ngay chiếc máy chụpảnh của mình vào ót anh ta. Trưởng quan cái khỉ khô, cô đến đây là đểcông tác, cô có phải là lính của anh ta đâu cơ chứ, chẳng lẽ cô còn phải cúi đầu đứng nghiêm chào doanh trưởng nữa à?
Nằm mơ đi!
Thư Yểu Nhiên là một nhiếp ảnh gia mới của toàn soạn báo không quân củathành phố này. Để có thể chụp được tư thế oai hùng của binh lính khôngquân lúc huấn luyện làm đầu đề cho tờ báo, ngày nào cô cũng phải đếndoanh trại bộ đội. Lâu lắm mới có một buổi huấn luyện nhảy dù, thế màlại chẳng có ai báo cho cô để bây giờ cô đã bỏ lỡ mất rồi.
——— hừ, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã lỡ buổi huấn luyện này bởi vì ghét ai đó mà không chịu tiếp điện thoại của anh ta!
“Doanh trưởng Kỷ, bao giờ mới có buổi huấn luyện tiếp theo!” Thời gian đã quasẽ chẳng bao giờ lấy lại được, vấn đề bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-truong-ban-mot-phat/3205588/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.