Edit: Ryal
Diệp Tri Hòa còn chưa hoàn hồn, bỗng nghe Lận Thâm nói.
“Chuyện của hai người chúng tôi thì liên quan gì đến chị? Bớt xía vào việc người khác đi”.
Cậu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vưu Tiêu Nhã, sắc mặt cô nàng không quá tốt nhưng cũng chẳng đáp được gì.
Lận Thâm lại mất kiên nhẫn gọi: “Khúc Sướng, rốt cuộc cậu có đi hay không đây?”.
Lần đầu tiên Diệp Tri Hòa thấy Lận Thâm giận đến mức ấy, vì người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa họ sao? Cậu chưa nghĩ xong đã bị Lận Thâm túm xuống lầu, vẫn nắm tay cậu, lòng bàn tay ấy vẫn khô ráo và ấm áp.
Cậu bèn biết, không phải do vậy.
“Cậu giận à?”. Diệp Tri Hòa không nhịn được mà hỏi.
“Ừ”. Lận Thâm đi phía trước trả lời.
Thật thà quá.
“Tại sao?”.
Tới lầu một, Lận Thâm dần chậm bước chân. “Cậu không thấy tức à, họ nói như vậy kìa”.
Diệp Tri Hòa nói: “Tớ quen rồi”.
“Đừng nói cái chữ quen với tôi!”. Lận Thâm nặng giọng.
“Ừ, được”. Diệp Tri Hòa lập tức đáp.
Giọng Lận Thâm dịu lại, “Thôi quên đi”.
“Đừng quên mà”.
Cậu quên thì được, Lận Thâm thì không.
Cậu thích những khi Lận Thâm thể hiện rõ ràng những cảm xúc trên mặt, thích lúc hắn mất kiên nhẫn thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giận thì nói thẳng ra là giận.
Diệp Tri Hòa không cần đoán xem hắn có đang vui hay không, có thể chẳng cần động não cũng ăn vạ được trước mặt hắn.
Cậu bỗng hiểu được, Lận Thâm giận không phải vì hắn bị người khác hiểu lầm, mà là do cậu bị người khác hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-doanh/1306411/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.