Edit: Ryal
Hai người cùng ngồi xe buýt, Diệp Tri Hòa tháo mũ xuống. "Hình như đội vào còn nóng hơn".
Dĩ nhiên.
Lận Thâm nói: "Giờ cậu mới biết à?".
Diệp Tri Hòa cầm mũ trong tay. "Nhưng tớ không có chỗ cất, cầm rồi rơi thì sao". . Đọc thêm nhiều truyện ở * TRÙMtru yện.n et *
"Nhớ được là không rơi".
Việc này với Diệp Tri Hòa mà nói thì quá khó khăn, cậu bối rối đội lại mũ lên đầu, tự an ủi: "Không nóng".
Lận Thâm: "...".
Lúc xuống xe, Lận Thâm nhấc chiếc mũ trên đầu cậu xuống. "Tôi cầm giúp cậu, tôi sẽ không quên".
Diệp Tri Hòa nói: "Thật ra tớ đội cũng được mà".
Lận Thâm nhắc cậu: "Đừng đứng dưới bậc thang, có xe đấy, lên đây nói chuyện".
Lận Thâm không phải không biết chăm sóc người khác, hồi còn hẹn hò với Omega nào đó, toàn là bên đằng gái chủ động bảo hắn xách đồ. Quan hệ giữa hắn và Diệp Tri Hòa dừng lại giữa bạn bè và bạn học, Lận Thâm cũng chẳng để ý lắm, nhưng Diệp Tri Hòa lại quá khách sáo.
Diệp Tri Hòa đứng ở cầu thang duỗi tay với hắn: "Thôi để tớ tự cầm được mà".
Lận Thâm lại nổi lên tâm lí phản nghịch, giơ cao mũ lên ngoài tầm với của cậu rồi nói: "Đi mau thôi, muộn mất".
Diệp Tri Hòa lưu luyến nhìn chằm chằm chiếc mũ của mình. Dưới ánh nắng, màu cam lại càng rực rỡ.
"Không mất đâu, tôi cũng chẳng giấu, cậu dẫn đường nhanh lên đi".
Diệp Tri Hòa nói: "Vậy cậu cũng đi nhanh lên đi". Sao cứ phê bình tớ thế!
Lận Thâm ngây người: "Ờm, được".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-doanh/1306401/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.