Trước khi đến trường, Hứa Qua đã biết mình bị ung thư dạ dày. Nhưng cậu lại không muốn phần cuối của cuộc đời mình lại sống chung với nhưng dụng cụ lạnh như băng ấy, duy trì sinh mệnh bằng thuốc thang nên vẫn cố chấp đến trường. Lúc Tần Vị nói muốn ở bên cậu, Hứa Qua mâu thuẫn vô cùng, sợ đến lúc mình rời đi thế gian anh sẽ đau khổ, hiện tại như vậy, Tần Vị hẳn sẽ hạnh phúc.
Cho nên, dù biết rõ Hạ Vân đang diễn trò, cậu cũng không nói ra. Dù biết rõ Tần Vị thực lòng muốn cậu chờ, cậu vẫn không đáp lại.
Lên máy bay về nhà, đúng vào thời điểm xuân về hoa nở. Ngồi trong xe taxi, nhìn cảnh vật hai bên lướt qua trước mắt, Hứa Qua tự hỏi, nếu không gặp Tần Vị, hiện giờ cậu sẽ như thế nào?
Về đến nhà, mẹ cậu đã làm một bàn lớn đầy đồ ăn, nhìn thật ngon miệng, vừa bước vào đã thấy mùi thơm. Mẹ vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, cậu lại ngẫu nhiên mỉm cười với bà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cậu biết, thời khắc đơn giản ấm áp như thế, cậu sẽ không được tận hưởng bao lâu nữa. Chút thời gian còn lại này, để cậu làm tròn chữ hiếu của phận làm con đi.
Ăn xong, mẹ cậu liền sắp xếp những đồ đạc thường dùng hằng ngày, cha cậu lái xe đưa cả nhà đến bệnh viện.
Phòng bệnh, đương nhiên là đơn điệu, nhợt nhạt, khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng. Phòng bệnh trên toàn thế giới hầu như không có gì khác biệt, phòng bệnh của Hứa Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-van-dai-than-hat-cho-em-them-mot-bai-di/107836/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.