Chương trước
Chương sau
“Ha ha, em nhìn lầm rồi, anh không biết em đang nói gì.” Kỷ Lâm nhanh tay lấy lại điện thoại di động, ngửa mặt nhìn trời giả bộ ngu.

“Kỷ Lâm.” Diệp Chi hơi cao giọng, cô từng bước tiến lên phía trước, gần sát mặt của Kỷ Lâm, híp mắt nhìn anh “Đừng giả bộ với em. Khá lắm Mộc Hữu Chi. Em còn tưởng đó là một cô bé nào không hiểu chuyện, thật sự không ngờ đến……..”

“Ha ha ha……” Kỷ Lâm cười gượng, con ngươi xoay vài vòng rồi luống cuống đổi đề tài “Này, Mạnh Trường Thụy đó, anh ta thế nhưng lại gióng trống khua chiêng thổ lộ với em như vậy. Quả thật muốn đối đầu với anh.”

“Anh thành thật trả lời cho em!” Diệp Chi giơ tay ra hung hăng nhéo lỗ tai Kỷ Lâm, cắn răng nghiến lợi chất vấn.

Hai người cách nhau rất gần, lúc nói chuyện hơi thở của Diệp Chi thỉnh thoảng lướt qua cổ Kỷ Lâm, Kỷ Lâm chỉ cảm thấy bị hơi thở của cô đụng chạm nên cổ có cảm giác ngứa ngáy rồi sau đó có chút tê dại muốn lui về phía sau nhưng rốt cuộc lui không được, cứ ngây người đứng yên tại chỗ hưởng thụ một cách đau khổ.

“Anh, đó là do em gái của anh dùng ID của anh để đọc truyện của em. Cái gì cũng đều là do con bé làm, không liên quan tới anh. Anh cái gì cũng không biết.”

Đoàn trưởng Kỷ lúng túng hốt hoảng thậm chí nói dối cũng không lưu loát rồi, nói xong những lời này giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Anh cho là em ngu sao?” Tay Diệp Chi dùng thêm sức nhéo lỗ tai của Kỷ Lâm, nhìn anh đau nhe răng trợn mắt mới cảm thấy uất ức trong lòng giảm bớt “Em viết đoạn tình cảm cứng ngắc? Đoạn H thật buồn cười? Hả?”

“Anh sai rồi.” Kỷ Lâm biết lần này chạy không được nên vội vàng thu lại tất cả lời giải thích trong đầu, đàng hoàng cúi đầu. Là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà lỗ tai còn bị nhéo đỏ ửng lên, ồm ồm nói: “Chi Chi, em tha cho anh đi.”

Sau cùng thấy Diệp Chi không có phản ứng, lại thêm một câu “Nếu không phạt anh về sau mỗi ngày đều phải bưng trà rót nước cho em, đưa đón em đi làm?”

Kỷ Lâm tính tính toán toán, nếu Diệp Chi đồng ý thì Kỷ Lâm sẽ lập tức thuận buồm xuôi gió mang Diệp Chi về nhà với anh rồi.

Nhưng Diệp Chi không mắc bẫy của anh. Chỉ thả tay ra hừ lạnh “Kỷ Lâm, em thật đúng là coi thường anh rồi.”

Nói xong một câu rồi dắt tay Hoàn Tử xoay người rời đi.

Kỷ Lâm sao có thể để cho cô đi không minh bạch như vậy chứ, vội vàng đuổi theo ngăn Diệp Chi lại, trên trán cũng chảy một tầng mồ hôi hột “Chi Chi, anh không hề ác ý, em xem, mỗi bình luận của anh cũng chỉ là đề ra ý kiến tốt mà.”

Diệp Chi không để ý tới anh, làm mặt lạnh đi thẳng vào nhà mình. Thật ra thì cô cũng không tức giận, nhưng không thể tưởng tượng nổi, rất khó tiếp nhận từ cô bé nhỏ ‘Mộc Hữu Chi’ lại chuyển thành một người đàn ông cao lớn.

Nhưng nhìn bộ dáng sốt ruột giải thích của Kỷ Lâm thì trong lòng dâng lên một ác ý để cho anh sốt ruột chết đi, ai bảo anh nói cô viết không hay, hại cô đau lòng lâu như vậy, còn phải tìm sách chuyên môn để đọc nữa.

Nên anh đáng bị lừa.

“Mẹ, huấn luyện viên Kỷ......” Hoàn Tử ngoan ngoãn đi theo mẹ về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn dính vào Kỷ Lâm đang theo phía sau, muốn nói lại thôi.

“Huấn luyện viên Kỷ nói láo lừa gạt mẹ, nhưng mẹ rất thông minh, khám phá ra lời nói dối của huấn luyện viên Kỷ cho nên huấn luyện viên Kỷ mới có bộ dáng này.”

Diệp Chi chỉ chỉ Kỷ Lâm bên cạnh đang sốt ruột muốn giơ chân, dạy dỗ con trai nói: “Sau này Hoàn Tử ngàn vạn lần cũng không thể nói láo, biết không? Nếu không sẽ giống như huấn luyện viên Kỷ bây giờ vậy.” Dừng một lát lại thêm một câu “Nhảy lên nhảy xuống giống như con khỉ.”

Hoàn Tử rối rắm gật đầu, cậu không muốn giống khỉ nên cậu sẽ không nói dối. Nhưng huấn luyện viên Kỷ và cậu là người cùng thuyền, bạn bè gặp khó khăn, không phải cậu nên ra tay giúp đỡ sao?

Hoàn Tử xoay đầu nháy mắt với Kỷ Lâm rồi làm bộ mặt nghiêm túc nhìn mẹ, do dự một lát nhưng rốt cuộc vẫn nói “Mẹ, mẹ tha thứ cho huấn luyện viên Kỷ một lần thôi.”

Ngoan. Lần sau huấn luyện viên sẽ dẫn cháu đi ăn KFC. Kỷ Lâm lặng lẽ nhìn Hoàn Tử nháy nháy mắt, bảo đảm trong im lặng.

Diệp Chi ngẩn ra, dừng bước nhìn con trai, chỉ mới không bao lâu mà Kỷ Lâm đã thu mua con trai cô hoàn toàn.

Trong lòng của Diệp Chi giống như sụp đổ, không biết là cảm giác gì, rõ ràng ngày trước con trai luôn đứng về phía mình. Nhưng cô chưa kịp nói gì nữa thì Hoàn Tử đã tiếp tục nói: “Nếu không huấn luyện viên Kỷ sẽ khóc đó.”

Dừng một lát rồi cậu xoay qua nhìn Kỷ Lâm “Đúng không? Huấn luyện viên Kỷ.”

Kỷ Lâm như mắc nghẹn ở trong cổ, nuốt không trôi phun cũng không ra, mặt trắng càng ngày càng đỏ, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua tôn nghiêm.

Vợ bỏ chạy thì tôn nghiêm làm quái gì nữa. Cũng không thể ấm chăn cũng không thể sinh con cái.

“Đúng…… Đúng.” Kỷ Lâm phụ họa theo Hoàn Tử, sắc mặt kiên định “Anh sẽ….. Sẽ khóc.” Cuối cùng chữ khóc đó anh cũng cắn răng nặn ra, quả thật cắn răng nghiến lợi mùi vị thật khó tả.

Diệp Chi ngẩng đầu thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của Kỷ Lâm, cảm thấy hành hạ anh đủ rồi mới ngạo mạn gật đầu “Được rồi, coi như nể mặt mũi của Hoàn Tử nên em tạm thời tha cho anh, nhưng......”

“Về sau anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Anh thề.” Không đợi Diệp Chi nói hết Kỷ Lâm đã nói liên tiếp.

“Em đợi biểu hiện của anh.” Diệp Chi liếc anh một cái nhưng khóe môi lại nhếch lên quyến rũ.

Hai người đưa Hoàn Tử về nhà, Kỷ Lâm lấy lý do giải quyết chuyện Mạnh Trường Thụy thổ lộ, lừa gạt Diệp Chi về nhà của cô trước.

“Anh ta quá kiêu ngạo rồi.” Kỷ Lâm tức giận mở cửa ra, vừa nghĩ tới bình luận của Mạnh Trường Thụy thì anh đã cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Kỷ Lâm lặng lẽ quan sát Mạnh Trường Thụy, ai ngờ hôm nay thình lình vừa mở web thì thấy bình luận kia làm anh trợn tròn hai mắt.

Tiêu Bất Ly Mạnh: Kỳ Lạc Vô Hối, anh yêu em.

Hơn nữa những bình luận phía dưới đều cổ vũ anh ta. Đây quả là khinh người quá đáng. Hôm nay nếu anh không cho anh ta biết thế nào là lễ độ thì coi như anh sống vô dụng hơn ba mươi năm.

“Anh ta không biết chuyện của chúng ta.” Diệp Chi đỏ mặt hổ thẹn. Mạnh Trường Thụy theo đuổi cô ba năm, cô cũng không đáp lại một lần, hôm nay làm sao cô có thể không biết xấu hổ, không tim không phổi gọi điện thoại nói cho anh biết mình đã có bạn trai được chứ.

Cô thầm cầu mong trong lòng kéo dài thêm mấy ngày, không ngờ Mạnh Trường Thụy làm chuyện náo động như vậy.

Ngón trỏ Kỷ Lâm điểm trên màn hình điện thoại di động thật nhanh, thừa dịp Diệp Chi không chú ý đến đã bình luận ngay bên cái của Mạnh Trường Thụy. Hơn nữa lần này Kỷ Lâm đã thông minh hơn, phòng ngừa Diệp Chi nhận ra ID của anh, nên anh đã nhanh chóng sửa lại tên khác.

Song Mộc Vi Lâm: Cám ơn đã yêu mến, người con gái của tôi thật là nổi tiếng.

Kỷ Lâm giảo hoạt bình luận ngay ở đó, anh chẳng những bình luận ngay bên cạnh mà còn thuận tiện hạ bệ bình luận của Mạnh Trường Thụy.

Chỉ đơn giản mấy chữ nhưng lại giống như bỏ lửa vào đống củi, nhất thời kích thích tất cả độc giả theo dõi.

Ca ca bất cáp cáp: Mẹ nó. Cao triều đến rồi. Xin thớt hãy xưng tên.

Phiêu dao đáo tử: Cầu đại thần trở lại. Tình địch của anh xuất hiện rồi.

Phong Tiêu Tiêu Hề Dịch Thủy Hàn: Ngồi hóng kết quả, ngồi chờ Kỳ Lạc Vô Hối xuất hiện.

............

Đến khi Diệp Chi lên thì xém bị mấy ngàn thông báo hù chết.

Vừa mở ra nhìn thì mặt đen thui. Vốn là đã rối loạn, Kỷ Lâm lại đá thêm một cái. Lần này làm thế nào kết thúc chuyện này đây?

Nhưng cô chưa kịp nghiêng đầu chất vấn Kỷ Lâm, thì điện thoại của Mạnh Trường Thụy đã gọi tới.

Giọng nói của anh hơi run rẩy, hiển nhiên là đè nén đến cực điểm, ngập ngừng hồi lâu mới khó khăn nói một câu “Em và Kỷ Lâm đang ở cùng một chỗ?”

Trong lòng Diệp Chi hơi khó chịu, nghĩ tới ba năm này Mạnh Trường Thụy đối với mình rất tốt, cảm thấy thật có lỗi với anh. Anh theo đuổi ba năm cuối cùng vẫn không đồng ý, ngược lại đồng ý với người đàn ông khác, nếu đổi lại là cô thì sợ rằng về sau sẽ không bao giờ liên lạc với người như vậy nữa.

“Vâng” Năm ngón tay của Diệp Chi nắm điện thoại thật chặt, đè nén chua xót trong lỗ mũi, nhắm mắt lại rồi từ trong cổ họng nặn ra một chữ vô cùng khó khăn.

Mạnh Trường Thụy ở bên trầm mặc hồi lâu, Diệp Chi cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe anh thở hổn hển, trong mắt dần dần ướt.

Mặc kệ là trên mạng hay là đời thực, Mạnh Trường Thụy đều là bạn bè tốt nhất của cô, vậy mà hôm nay cô nói câu này, sợ rằng sau này làm bạn bè bình thường cũng không được.

Diệp Chi hít vào một cái, vừa định mở miệng nói xin lỗi vơi Mạnh Trường Thụy thì bên kia bỗng cúp điện thoại. Bên tai vang lên âm thanh ‘Tít tít’, Diệp Chi ngơ ngác nhìn điện thoại, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Đừng khóc.” Kỷ Lâm thở dài, ném điện thoại đi lau nước mắt cho Diệp Chi. Hiện tại trong lòng anh đã không thấy vui sướng vì thắng lợi, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát, vô cùng khó chịu.

Diệp Chi chưa từng vì anh mà rơi nước mắt, nhưng bây giờ ở trước mặt anh vì người đàn ông khác khóc, có thể biết ở trong lòng cô người đàn ông này có địa vị vô cùng cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.