Vừa lúc đó, Kỷ Lâm cầm một chùm nho đi tới, nhìn Diệp Chi và Hoàn Tử nói “Nói cái gì vậy, sao vẫn chưa nói ra?”
“Đá banh.” Hoàn Tử bối rối lắc lắc ngón tay, nhưng trên mặt lại là tràn đầy mong đợi, trong lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, quên mẹ cậu vẫn còn ở trước mắt, lập tức vỗ ngực nói “Hoàn Tử muốn đá banh? Tốt, huấn luyện viên dẫn cháu đi.”
“Thật?” Hoàn Tử vui mừng tròn xoe hai mắt.
“Dĩ nhiên. Huấn luyện viên có lừa gạt cháu bao giờ đâu.” Kỷ Lâm cầm chùm nho kín đáo đưa cho Diệp Chi, rồi ôm Hoàn Tử lên “Đi, đi đến sân đá banh của đại học C.”
Hoàn Tử dùng sức gật đầu, nghiêng thân thể ôm quả bóng đang đặt ở trên máy giặt vào trong lòng, mong đợi nhìn Diệp Chi “Mẹ có đi không?”
Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nháy nháy mắt, Diệp Chi sao lại không hiểu ý tứ của anh, vội vàng gật đầu “Đi, mẹ cũng đi.”
Lúc này Hoàn Tử mới hài lòng vùi vào trong ngực Kỷ Lâm, hưng phấn bày ra món đồ chơi mới của cậu.
Đã sắp tối nên trên sân bóng đá cũng không có ai, chỉ có mấy nam sinh ở lại luyện tập sút gôn, Kỷ Lâm cởi quần áo ra làm một cái cầu môn đơn sơ, Hoàn Tử lấy ra quả bóng từ trong ngực “Hoàn Tử muốn làm thủ môn hay cầu thủ?”
“Cầu thủ.” Đứa bé trả lời vô cùng cao giọng.
“Được.”Kỷ Lâm nhẹ nhàng ném bóng cho Hoàn Tử “Vậy huấn luyện viên giữ cầu môn, mẹ làm trọng tài.”
Nói xong liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-truong-o-tren-cao/2865067/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.