1h sáng, tại bến cảng....
Đứng trước đoàn người mặc vest đen, Bạch Doanh Thần thản nhiên châm điếu thuốc rồi đưa lên môi rít một hơi. Làn khói nghi hút phả ra từ miệng che mờ đi khuôn mặt điển trai của anh.
Khung cảnh xung quanh rất tĩnh lặng, những người buôn bán hàng thủy sản lúc trước bị dọa một phen cho nên vào khung giờ này không một ai dám ở lại.
Phía xa xa, một chiếc cano lớn dần dần cập bến. Bạch Doanh Thần nhìn nó bằng một ánh mắt trìu mến, nở một nụ cười rất thân thiện.
Người đàn ông bợn trợn bước xuống khí thế rảo bước đến bên Bạch Doanh Thần, sau đó cúi đầu tôn kính: “Lão đại.”
Bạch Doanh Thần liếc nhìn phía sau, tiện tay vứt điếu thuốc xuống đất rồi đi tới chiếc cano đang chứa lô vũ khí tối tân mà anh đã đánh mất ở Thái Bình Dương.
Lần lượt từng chiếc khung gỗ lớn được khiêng ra khỏi chiếc cano, đặt ngay hàng thẳng lối trước mặt Bạch Doanh Thần.
Anh đi vòng quanh một lượt, sau đó cất tiếng: “Làm tốt lắm!”
Tên đàn ông lúc nãy tươi cười hớn hở khi được ông chủ của mình khen ngợi, hắn đi tới trước mặt Bạch Doanh Thần cúi đầu lia lịa rồi nói: “Làm việc cho lão đại là bổn phận của em, sau này lão đại cần gì thì cứ gọi cho em, em nhất định sẽ dốc hết sức giúp lão đại.”
Bạch Doanh Thần nhếch cười khích lệ, “Việc của ông xong rồi, sau lần này sẽ có thưởng.”
“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại.” Nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tinh-vo-la-bac-si-phu-nhan-iii/1882264/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.