Thời gian trôi đi nhanh chóng tại Ốc Vân Tông. Mạc Thiên Liêu dần quen với cuộc sống "con sen" và "thành viên gánh xiếc" của mình. Hắn vẫn miệt mài tu luyện để khôi phục tu vi, nhưng giờ đây động lực của hắn không chỉ là sức mạnh, mà còn là để có thể bảo vệ và sủng ái "mèo con" một cách trọn vẹn nhất.
Một buổi chiều nọ, khi Mạc Thiên Liêu đang ngồi dưới gốc trúc tĩnh tâm, Thanh Đồng chân nhân xuất hiện, trên tay y là một khối đá đen xì, to bằng nắm tay, trông có vẻ bình thường nhưng lại tỏa ra một luồng linh khí cực kỳ mạnh mẽ.
"Mạc Thiên Liêu, ngươi xem đây là cái gì?" Thanh Đồng hỏi, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn đầy ẩn ý.
Mạc Thiên Liêu mở mắt, nhìn chằm chằm vào khối đá. Vừa chạm vào, một luồng ký ức xa xưa chợt ùa về. Hắn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với nó, như thể đã từng quen thuộc từ rất lâu rồi.
"Đây là… linh thạch?" Mạc Thiên Liêu ngập ngừng.
Thanh Đồng khẽ lắc đầu, nụ cười tinh quái nở trên môi. "Ngươi không nhận ra nó sao? Ngươi từng vì nó mà suýt mất mạng đấy."
Mạc Thiên Liêu chấn động. "Thái Thủy?" Hắn thốt lên, giọng điệu đầy kinh ngạc. Đây chính là nguyên liệu kỳ dị mà hắn đã dùng để luyện chế thanh thần khí hủy thiên diệt địa năm xưa! Cái thứ đã khiến hắn bị chính ma lưỡng đạo vây g.i.ế.c! Thanh Đồng gật đầu. "Đúng vậy. Sau ba trăm năm ngươi c.h.ế.t đi, linh trí của Thái Thủy đã lưu lạc phố phường. Ta phải tốn rất nhiều công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667136/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.