Kể từ ngày Mạc Thiên Liêu chính thức nhận ra Thanh Đồng chân nhân là mèo con của mình, cuộc sống của hắn tại Ốc Vân Tông đã bước sang một trang mới, vừa ngọt ngào vừa… hài hước. Nhiệm vụ tu luyện vẫn được đặt lên hàng đầu, nhưng giờ đây, mỗi bài học của Thanh Đồng đều mang một màu sắc khác lạ, khó lường.
Sáng sớm hôm đó, khi ánh bình minh còn chưa kịp nhuộm vàng đỉnh núi, Mạc Thiên Liêu đã bị Thanh Đồng gọi dậy. Y ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn trúc, tay nhấp trà, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường. Mạc Thiên Liêu dụi mắt, bước đến, trong lòng thầm nghĩ không biết hôm nay sư tôn lại bày ra trò gì.
"Mạc Thiên Liêu, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bài học quan trọng." Thanh Đồng chậm rãi nói, giọng điệu đầy bí hiểm. "Là bài học về… sự kiên nhẫn và khả năng quan sát."
Mạc Thiên Liêu gật đầu, cố gắng tỏ ra nghiêm túc. "Đồ nhi xin lắng nghe."
Thanh Đồng đưa cho hắn một cái rổ mây nhỏ, bên trong có vài con cá sống đang quẫy đạp. "Nhiệm vụ của ngươi là mang số cá này đến bờ suối, và… dạy chúng bơi."
Mạc Thiên Liêu trợn mắt há hốc mồm. "Dạy… dạy cá bơi ạ?" Hắn là đại sư luyện khí, không phải là huấn luyện viên thủy sinh vật! Hơn nữa, cá thì đương nhiên biết bơi rồi, cần gì phải dạy? Thanh Đồng khẽ nhếch mép. "Ngươi nghĩ cá nào cũng bơi giỏi sao? Ngươi nghĩ chúng không cần được chỉ dẫn sao? Ngươi đã quên lời ta dặn rồi sao? Phải biết quan sát, phải biết kiên nhẫn. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-ton-gia-meo-con-cho-nguoi/4667133/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.