"Ngươi không thể chịu nổi đâu." Chuyển Luân Vương lắc đầu.
Mẹ tôi lo lắng nói:
"Xin ngài nói rõ!"
Tôi lập tức căng thẳng nhìn Chuyển Luân Vương, nói như vậy là ông ta đã thừa nhận đã sửa lại sổ sinh tử của Tiểu Phượng và con của Hồ Thanh Từ??
"Xin ngài nói rõ!" Mẹ tôi khách khí lặp lại một lần nữa.
Chuyển Luân Vương cầm một con cờ trong tay, làm động tác giống như vuốt ve, tôi và mẹ tôi cũng không nói chuyện, đều nhìn ông ta.
Hơn 10 giây sau, Chuyển Luân Vương hạ quân cờ xuống, chậm rãi nói:
"Vốn nghĩ ngày hôm nay không có việc gì, có thể đánh cờ, không ngờ là vẫn không thể nhàn nhã như vậy, vậy thì việc này ta có thể nói rõ ràng cho ngươi!"
"Đa tạ Chuyển Luân Vương!" Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sự căng thẳng của tôi giảm đi một chút, nhưng thêm vào đó là lại càng lo lắng.
"Không cần cảm ơn ta, ngươi thân là phượng hoàng, cộng với ngươi làm việc thiện ở dương gian nhiều năm, nếu thật sự có thể sống tới khi phi thăng lên thiên giới, vậy thì tiên vị cũng sẽ không thấp." Chuyển Luân Vương nói.
Lời này của ông ta là có ý gì? Hẳn là ám chỉ mẹ tôi cũng sẽ có kiếp nạn gì đó?
Sắc mặt mẹ tôi thay đổi:
"Vãn bối không dám hy vọng xa vời có thể phi thăng thiên giới, chỉ cầu có thể sống tới khi con gái xuất giá."
"Xem ra trong lòng ngươi có chút cảm giác rồi, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi. Được, lời càng nhiều càng thừa thãi, ta sẽ không nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957270/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.