Nghe thần sông nói vậy, tôi nhìn cô ta 1 cách kì quái, nếu đúng như cô ta nói thì thật ra cô ta cũng chỉ đang làm việc theo quy củ, không làm bất cứ một việc ngoài luồng nào khác sao?
"Ánh mắt này của cậu làm người khác cảm thấy rất đáng ghét." Thần sông nói.
Tôi hơi lưỡng lự hỏi chị Nguyệt đâu rồi? Cái người đã trộm gan rồng của cô ta ấy.
"Cậu cảm thấy cô ta không đáng phải chết đúng không?" Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Tôi hiểu rõ con người cô ta mà sao tôi lại hỏi câu này vậy trời?
"Nói không nên lời à?" Cô ta tiếp tục hỏi tôi.
Tôi im lặng không nói gì, trong xe lại trở nên yên tĩnh, nói thế nào nhỉ, cái chết của chị Nguyệt cũng chỉ là hậu quả mà chị phải gánh chịu thôi. Vì chị ta trộm gan rồng nên bị thần sông giết.
"Vậy mấy người khác thì sao?" Tôi hỏi.
"Số người ta đã giết nhiều lắm, cậu có hỏi suốt một tháng cũng không hết được đâu." Thần sông nói.
Tôi lấy lại tinh thần, tôi hỏi cái này làm gì? Việc cô ta làm thần sông không hề liên quan đến tôi mà.
"Không nói nữa, tôi ngủ, ngủ đây." Tôi cuộn người, nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế.
"Cậu nói không nói thì là không nói nữa sao??" Thần sông đột nhiên nói.
Câu này của cô ta làm tôi “khô héo” lời, tôi chỉ có thể mở mắt nói, "Nói chuyện với cô mệt mỏi quá."
Thật là… cô ta cứ hỏi xoáy tôi, làm tôi có cảm giác như đang nói chuyện với Hoàng Thượng vậy, phải vô cùng cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957260/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.