Lẽ nào chúng tôi phải đi bộ từ đây đến thành phố? Tôi quá bất lực nên đành bảo cô ta hay là cứ mở cửa xe ra. Thần sông nói:
“Ta không vấn đề gì, chỉ sợ là cậu sợ thôi.”
Thần sông nói với tôi như thế làm tôi rất tò mò, hỏi cô ta tôi có gì mà phải sợ chứ.
"Đã từng ngồi xe đua bao giờ chưa?" Thần sông hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, nói rằng xe thường thôi tôi đã ít ngồi rồi, nói gì đến xe đua?
Nhưng tôi hiểu ý cô ta, trời mưa như vậy, đã bị lủng lốp còn đang ở trên núi, cứ lái đi như này đúng là hù chết người ta, tôi hơi do dự nói hay là chờ mưa tạnh rồi hẵng đi. Thế này thì sẽ an toàn hơn, nếu không thì rất nguy hiểm, đường núi thì trơn trượt, dù đã thay một cái lốp xe rồi nhưng vẫn còn một chiếc bị lủng.
"Cậu sợ à?"
"Tôi không sợ, nhưng...thế này có khi nào bị lật xe không?" Tôi hỏi.
Cô ta lái xe rất tốt, vô cùng bình tĩnh, có cảm giác như một tay đua thứ thiệt vậy. Tôi đoán, nếu cô ta tham gia một cuộc đua nào đó thì sẽ dễ dàng giành top 3 mất, vì cô ta bình tĩnh, có xảy ra chuyện gì cũng không sợ, gan rất to.
Nhưng lốp thủng rồi thì lại là một chuyện khác.
"Có thể lắm." Thần sông nói.
"Vậy, sáng mai rồi đi." Tôi nói, lật xe rất phiền phức, trời mưa như này thật chẳng đúng lúc chút nào.
Thần sông im lặng, thay lốp xong, mưa càng lúc càng to, cô ta mở cửa ngồi vào xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-thien-menh/957259/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.