🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai mắt Văn Tuyết ầng ậng nước, cô chỉ biết cắn răng kìm nén không để tiếng khóc của mình bật thành tiếng, nhịn đến mức mặt đỏ au.



Không biết Phương Hàn Tẫn đã ngồi bên cạnh cô tự lúc nào.



Anh ôm cô vào lòng, đặt tay lên lưng cô. Sự ấm áp từ lòng bàn tay cách lớp quần áo mỏng thấm vào tận tim can.



Anh dịu giọng dỗ dành: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”



Văn Tuyết vùi mặt vào ngực anh, bả vai run run, không cầm được nấc lên, giống như quả bóng bay bơm đầy hơi đột ngột bị chọc thủng.



“Em sợ, sợ đánh thức thằng bé…” Cô giải thích.



Phương Hàn Tẫn vỗ về tấm lưng cô, dịu giọng: “Không sao, nó dễ tỉnh nhưng cũng nhanh vào giấc lại lắm.”



Văn Tuyết khụt khịt nức nở: “Lúc cự cãi với mẹ em không rơi một giọt nước mắt nào, chẳng hiểu sao vừa nói với anh lại không kiềm lòng nổi…”



“Ừm, anh hiểu.”



Khi mâu thuẫn nảy sinh, nỗi tức tối và cảm giác không cam tâm luôn chiếm thế thượng phong. Lúc ngẫm lại mới thấy thật ấm ức.



Sao có thể không tủi hờn được đây? Cùng là con do cha mẹ sinh ra, một đứa bị coi là công cụ kiếm tiền dưỡng lão, bóc lột tận xương tuỷ. Còn đứa kia được nâng niu từ bé, mua nhà lầu xe hơi. Dựa vào cái gì chứ? Cô gái ấy có đáng bị gia đình chèn ép đến vậy không?



Phương Hàn Tẫn tỏ vẻ bất bình: “Bố mẹ em vừa nhận tiền đã được Tôn Hách Minh giới thiệu cho mấy căn bất

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-trong-suong-mu/2912454/chuong-16.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đoàn Tàu Trong Sương Mù
Chương 16
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.