Vừa rồi Cao Dương đang lo việc nói chuyện gì với Chung Đình, Hà Chí Bân lượn qua như vậy, đề tài tự nhiên đến người anh.
Thôi nhìn về phía cửa, Cao Dương nói: “Hai người đã quen nhau rồi nhỉ. Em cũng khéo thật, đụng phải thằng em nhà họ. Nhà họ nuông chiều thằng em của anh ấy lắm, em thấy anh ấy trông như vậy chứ đối xử với thằng bé cũng không tệ đâu, học đại học cái gì cũng là anh ấy cung cấp hết.”
“Anh ta cung cấp ư?” Chung Đình nhìn cánh cửa, thuận miệng hỏi.
Nhìn từ thái độ của Hà Chí Bân ở bệnh viện, không giống như quan tâm Hà Gia Tuấn lắm.
“Bố mẹ Chí Bân mất sớm, là bà nội và chú thím anh ấy cùng nhau nuôi anh ấy lớn. Sau đó anh ấy làm ăn khấm khá, theo lý thì giúp em trai anh ấy học đại học cũng là chuyện nên làm.”
Cao Dương nói chuyện có hàm ý khác: “Nhưng chú thím của anh ấy làm người chẳng tử tế gì, từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng không có bao nhiêu tình cảm với họ, bên trong còn rất nhiều chuyện không nói được, quan hệ cứ như vậy mãi, nếu nói họ có ơn gì với anh ấy, thì anh ấy cũng coi như trả hết rồi…”
Hiện tại Cao Dương một lòng muốn rút ngắn khoảng cách với Chung Đình, bèn tung gần hết chuyện nhà của Hà Chí Bân làm đề tài nói chuyện.
Giọng anh nhỏ dần, thoáng mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Bà nội anh ấy sống với chú thím anh ấy, hai vợ chồng vừa dùng lương hưu của bà cụ, vừa xem bà cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-thuy-tinh/89355/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.