Hà Chí Bân chống tay ở hai bên cửa sổ, cúi người thấp hơn, chiếc áo sơ mi cổ nhọn bị động tác kéo làm nhăn. Sự vui vẻ nhàn nhạt mang từ phòng trà ra tan biến trên gương mặt anh, ánh mắt trầm xuống, nhìn cô bằng vẻ có một chút nghiêm túc, một chút vô lại.
Mười giờ tối, những ngọn đèn neon cao cao thấp thấp giữa không trung đã tắt hơn phân nửa, chỉ có ánh sáng đèn đường lờ mờ mà thản nhiên hắt xuống hai bên đường. Chung Đình còn gác một tay trên tay lái, trong ánh mắt anh, trầm mặc một giây, khóe môi khẽ nhếch.
“Mấy ngày nay không tiện lắm.” Giọng cô rất đều, lẳng lặng, mang theo chút dịu dàng nữ tính.
Không biết câu từ chối nhạt nhẽo này có nằm trong tưởng tượng của Hà Chí Bân hay không, vẻ mặt anh không hề thay đổi chút nào.
Mỉm cười, gật đầu, anh ở bên xe từ từ thẳng người, “Vậy hai ngày nữa hẹn lại.”
“Được.”
Anh lùi một bước, xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.
Mấy ngày sau, Chung Đình bận làm đủ mọi loại giấy phép cho studio, xoay vòng vòng. Bạn bè ở đây biết cô về, lần lượt bắt đầu hẹn cô. Mấy người bạn tốt sau bao nhiêu năm tụ tập lần nữa, tâm trạng vui vẻ.
Đêm trước chơi ở quán bar quá muộn, hôm nay cô ngủ một giấc đến trưa. Sau khi thức dậy không có chuyện gì làm, nằm ở phòng khách xem phim một hồi rồi ngủ thiếp đi. Đang mơ mơ màng màng, cô nhận được điện thoại của Cao Dương.
Vừa nghe thấy giọng nói nửa mê nửa tỉnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-thuy-tinh/89354/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.