Năm 1999
Đó là mùa hè năm 1999.
Tôi không cần suy nghĩ điền vào đăng kí nhập học trường anh đang học, sau đó,thuận lý thành chương mà trúng tuyển.
Sau khi anh ấy đến ở cùng, tôi mang tất tần tật mì ăn liền tồn kho ném sạch. Thậm chí mua cả sách dạy nấu ăn, chuẩn bị bắt chước thực hành. Nhìn một đống nguyên liệu tươi sống và quyển sách dạy nấu ăn mới tinh trong nhà bếp, bất đắc dĩ gãi đầu một cái: Đây mà là Rukawa luôn lãnh khốc lạnh lùng sao?
Hậu quả của việc thực hành luôn giống lần đầu tiên, tất nhien lại bị anh cười nhạo.
Tay cầm sách dạy nấu ăn, nghe trong nồi bùm bụp bùm ụp kêu, chân tay lại luống cuống.
Anh ấy ở bên cạnh cúi đầu lắc lắc, rốt cuộc đón lấy cái nồi trong tay tôi, “này, cậu đừng miễn cưỡng nha…”
Tôi thấy một kẻ chưa từng cúi đầu như chính mình, cư nhiên có cảm giác thất bại.
Lại vì việc vặt như vậy mà ủ rũ.
Đang chuẩn bị xoay người đi ra, người bên cạnh lại quay sang, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng tôi một cái, lập tức tươi cười, “Chờ ăn đi”
Tôi ra khỏi nhà bếp, cười nhẹ sau lưng anh.
Trong lòng lại cầu xin, ước gì cứ được như vậy bình yên, thật tốt.
Trên thực tế, quả thật là như vậy. Tôi và anh ấy luôn rất ít khắc khẩu với nhau. Nói như anh ấy trước kia thì chính là, “Cùng với cái hũ nút như cậu ấy à, muốn cãi cũng cãi không hứng thú.”
Ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-cuoi-cung/2266231/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.