Cuộc sống hiện tại, luôn có thể gặp được trong những giấc mơ.
Những tháng năm qua vùn vụt lướt nhanh trong chập chờn tối sáng. Kanagawa mùa hè; tiếng trái bóng rổ gõ trên mặt sàn xi măng; mọi người cười đùa, còn có, thiếu niên mang bao đầu gối đỏ phía xa xa ném rổ.
Người kia, luôn tức giận không phục hét lên với tôi, nhưng sẽ ngẫu nhiên dựa vào tôi mà nhợt nhạt cười cười. Trở mình một cái, sờ sờ khoảng giường bên cạnh mình, mơ mơ hồ hồ đụng đến một thân mình nho nhỏ xù xù — Tiểu Tam im lặng nằm một bên, miễn cưỡng say ngủ. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Nó thích được tôi âu yếm như vậy, luôn hưởng thụ gật gù cái đầu.
Tôi đúng là vẫn tưởng niệm anh. Tưởng niệm giọng nói của anh, tưởng niệm thân thể anh, tưởng niệm hết thảy hết thảy. Hơn hai tháng trước đó, anh nằm bên cạnh tôi. Trong căn phòng đầy bóng tối, tôi xoa bóp cho anh bắp chân cùng đầu gối nhức đau.
1/1/2000 Chủ nhật, trời trong.
Tôi ngồi xuống bên giường, anh vẫn còn đang say ngủ. Bác sĩ gọi tôi ra ngoài, đưa một phong thư đến tay tôi. Hắn nói, đây là bức thư mà Mitsui tốn mất hai tuần thời gian cố gắng viết thành.
Tôi cầm phong thư ngồi lại bên anh. Sau khi đấu tranh hồi lâu, tôi mới mở thư ra. Không có quá nhiều nội dung, nhưng vì chữ viết quá to mà chiếm mất đến vài tờ giấy. Những con chữ vụn vỡ này, là anh gắng gượng đến mức nào, cầm bút viết cho tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-tau-cuoi-cung/2266223/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.