Chương trước
Chương sau
Sau khi bộ điện ảnh "Hoa trên thân kiếm" đóng máy, đề tài đầu tiên lên hot search không phải là lần đầu Đinh Nghiêu làm diễn viên chính, cũng không phải đoạn trailer đã được chỉnh sửa hoàn hảo.
Mà là... cảnh hậu trường bạn nhỏ U U ăn vụng đạo cụ và Ung Trạch ăn bánh quy chó với bé.
Tuy chỉ số ít dân mạng còn có chút ấn tượng với Ung Trạch, nhưng điều này không cản trở việc bọn họ đồng thanh hô lên một tiếng–
【 Thứ hai người ăn mà là bánh quy chó cái quỷ gì! Bọn tui mới là người ăn cơm chó đến no bụng được không!!】
Không thể trách bọn họ không muốn làm người* mà hai người này ở cạnh nhau trông thật sự quá hài hòa.
(*Ý nói không muốn ăn cơm bình thường mà đi ăn cơm chó.)
Huống chi U U bảy tuổi đã cao hơn lúc ba tuổi không ít, mà Ung Trạch... Ấy... Người này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Vì sao trông cậu so với lần lộ mặt trong chương trình trước kia, gần như là không khác mấy?
Nhưng mà điều này không quan trọng.
Phải biết rằng các dân mạng khi ship cặp đều có thể thản nhiên xem nhẹ chênh lệch về tuổi tác, thậm chí là dẫm lên chút lương tâm còn sót lại của mình mà nhắm mắt ăn sạch số đường này.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, hiện tại U U không biết được sẽ có bao nhiêu người vừa vứt lương tâm sang một bên, vừa hận không thể cho bé ăn thức ăn nuôi heo thúc giục bé mau lớn lên.
Sau khi nghe Ung Trạch nói lời kia, dường như bé cũng không mấy sợ hãi.
Dù sao nếu thật sự sẽ biến thành cún con... thì bé cũng không biến một mình, hi hi hi.
Sau khi quay xong tất cả phân cảnh của tiểu công chúa, U U cầm kem Ung Trạch mua cho bé, chia cho Khương Đường một miếng.
"Ăn ngon không?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu, chờ mong nhìn bạn cùng bàn.
Khương Đường còn chưa rửa sạch bùn đất trên mặt gật gật đầu: "Ngon lắm."
Cùng bạn bè ăn đồ ngon khiến U U rất vui vẻ, bé nói: "Đường Đường, nếu ba mắng cậu thì cậu không cần phải đau buồn, ông ấy chỉ hung dữ khi làm việc, không phải không thích cậu đâu."
Khương Đường cười nói: "Mình biết."
Cố Khải Châu ở phim trường quả thật không giống chú Cố điềm đạm mà cô gặp ở nhà U U.
Nhưng nội tâm Khương Đường là một người trưởng thành, có thể phân biệt rõ thái độ làm việc và chuyện riêng là khác nhau.
Đây cũng là nguyên nhân Cố Khải Châu chọn cô trong rất nhiều những diễn viên nhí.
"Vậy Đường Đường có cảm thấy vui vẻ không?" U U cẩn thận quan sát biểu cảm của cô: "Tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cậu vui vẻ cũng quan trọng không kém."
Khương Đường có chút thất thần.
Làm một chuyện vì thích thú, dường như chỉ khi ở thời tuổi thơ xa xôi mới có suy nghĩ ấy.
Mặc dù cơ thể cô hiện tại là trạng thái trẻ con, nhưng nội tâm sẽ không trẻ lại.
Cố gắng học tập là vì sau này trưởng thành có thể độc lập.
Đi bán hoa hồng lần trước là để kiếm tiền đổi một chiếc cặp mới cho bản thân.
Dường như tất cả đều được thúc đẩy vì lợi ích mà chưa từng suy xét xem bản thân có thật sự vui vẻ hay không.
Ngoại trừ lúc này đây.
"Mình rất vui." Khương Đường trả lời thật chân thành tha thiết: "Tuy đây là lần đầu đóng phim, nhưng mình cảm thấy rất vui."
Thứ khiến cô hạnh phúc nhảy cẫng lên không phải chỉ vì thu nhập từ việc đóng phim.
Mà có thể khiến cô thoát ra khỏi áp lực và vô vọng trong cuộc sống một lát, chừng đó đã đủ để giải thoát cho cô rồi.
U U nhìn đôi mắt của cô, tuy không rõ vì sao Khương Đường đang nói mình vui vẻ mà trong mắt vẫn có cảm xúc rất đau buồn, nhưng ít ra thì sự hạnh phúc hình như là thật.
Cô có thể vui vẻ là tốt rồi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, U U lại quay về sân băng, bắt đầu chạy nước rút cho cuộc thi trượt băng nghệ thuật cuối tháng.
Độ khó về mặt kỹ thuật của bên tiểu học ít hơn bên trung học nhiều, chủ yếu thiên về động tác cơ bản và khả năng vũ đạo trên sân băng hơn là kiểm tra các động tác bật nhảy.
Doãn Hạc Ý nhìn thân hình của U U có chút buồn rầu.
Những mặt khác U U đều làm rất tốt, học vũ đạo rất nhanh, khuyết điểm duy nhất là...
Thịt của cô nhóc này thật sự hơi nhiều.
Cô nhìn bụng nhỏ hơi tròn tròn của U U, lại nhìn qua tay nhân nhỏ rất dễ nắn bóp, tuy là rất đáng yêu, nhưng so với các bạn cùng lứa tay chân thon dài bên cạnh thì, đáng yêu có thừa, ưu nhã lại không có bao nhiêu.
"Huấn luyện viên, huấn luyện viên ơi." U U nghỉ ngơi giữa buổi đi đến cạnh chân Doãn Hạc Ý, tò mò nhìn cô: "Vì sao cô lại thở dài vậy? Động tác của em lại có chỗ sai ạ?"
Huấn luyện viên Doãn cúi đầu nhìn U U, ân cần xoa đầu bé: "Không phải em sai, là cô sai."
Vậy thì tốt rồi...
"Cô sai ở chỗ chưa cho em lượng bài luyện tập đủ nhiều."
U U: "Dạ??"
"Dạ cái gì mà dạ, em nên cảm thấy may mắn vì mình chỉ mới bảy tuổi, nếu em dư thêm hai tuổi thì thời gian huấn luyện phải tăng gấp đôi, lượng cơm còn phải giảm một nửa cho cô."
TAT.
Một tuần trước cuộc thi, mỗi ngày về đến nhà, bắp chân của U U đều run rẩy.
Nhưng mà cũng nhờ một tuần huấn luyện nghiêm khắc của Doãn Hạc Ý mà tới ngày thi đấu chính thức, U U quả thật trông thon thả hơn một chút, ít nhất sẽ không còn kiểu đứng ở đâu là người ở đó đều hận không thể ôm bé vào lòng xoa nắn một chút.
"Sao bây giờ mới đến?"
Đưa Cố Diệu Diệu đến ngoài sân băng chờ nửa ngày, Úc Lan mới thấy Cố Khải Châu chậm chạp đưa Thẩm Tịch Xuyên đến.
"Còn không phải vì đón Tịch Xuyên sao? Mấy đàn anh của thằng bé cứ nói chuyện về thí nghiệm là không có điểm dừng..." Cố Khải Châu thở hồng hộc: "Đi thôi, đi thôi, sắp bắt đầu rồi."
Xung quanh sân băng đã sớm bị bao phủ bởi biển người, ngoại trừ người nhà của thí sinh dự thi thì còn có không ít người yêu thích trượt băng nghệ thuật đến xem.
Thậm chí không ít truyền thông địa phương cũng đến quay chụp, vì vậy Úc Lan và Cố Khải Châu vội vàng mang khẩu trang vào.
"U U—!" Từ xa Cố Diệu Diệu đã thấy U U đang nói chuyện với huấn luyện viên.
Nghe thấy âm thanh của chị gái, U U quay đầu vui vẻ vẫy tay với cô: "Chị! Anh!"
Thẩm Tịch Xuyên còn chưa lên tiếng bảo bé cố lên thì đã nghe thấy câu tiếp theo...
"Anh chị có thấy anh Ung Trạch đâu không ạ?"
Thẩm Tịch Xuyên và Cố Diệu Diệu:... Thật khiến người tức giận.
"Em không có gì muốn nói khi gặp anh chị?" Đây là giọng điệu vi diệu của Thẩm Tịch Xuyên.
"Mở miệng liền hỏi về Ung Trạch, bọn chị là người chuyên giúp em trông chừng anh Ung Trạch của em à?" Đây hiển nhiên là Cố Diệu Diệu đầy bất mãn.
U U phát hiện bản thân hình như đang bị oán hận thì sờ sờ gáy, ngây ngô cười một tiếng muốn cho qua chuyện này.
"Không không không, thật ra em vẫn luôn đợi anh chị đến nha, chỉ là thấy hai người đến nên... nên mới hỏi một chút xem anh Ung Trạch có tới hay không."
Đôi mắt cô bé ngấn nước, đáng thương vô cùng nhìn chăm chú hai người muốn xin được tha thứ, khiến người ta trong lòng có lửa giận cũng không cách nào phát ra.
"... Hừ."
Cố Diệu Diệu khoanh tay lại, ác độc suy đoán.
"Hắn bận như vậy, không chừng là đang lừa em, chờ lát nữa sẽ gọi bảo với em là không tới được!"
U U phản bác: "Sẽ không đâu! Anh ấy sẽ không gạt em!"
"Sẽ!"
"Không nghe không nghe!"
Trong lúc hai chị em đang lặp đi lặp lại mấy lời đó, bên ngoài sân băng có một chiếc xe buýt Pikachu được trang trí như xe mẫu giáo chậm rãi dừng lại.
"Xếp hàng cho tốt, đi xuống từng bước từng bước—"
Ung Trạch kẹp bảng đèn led trong khuỷu tay đứng ở phía trước, chỉ huy một đám củ cải nhỏ đã được đào tạo tốt xuống xe.2
Cảnh tượng như vua đang đi chơi ngày xuân này thu hút sự chú ý của không ít người qua đường, bọn họ nhìn mười mấy bạn nhỏ cầm banner in hình U U, còn có lightstick, vô cùng có khí thế mà tiến vào sân băng.
U U vừa khởi động làm nóng người, vừa liếc nhìn về phía cửa, nhìn đến mức Cố Diệu Diệu tức giận đi tới véo mặt bé, lúc này mới chờ được đoàn người Ung Trạch đến.
Chẳng qua khi họ đến đây, U U không phải là người duy nhất nhìn thấy.
Gần như toàn bộ khán giả và thí sinh dự thi đều bị chấn động bởi trang bị đầy đủ và tư thế sẵn sàng của đám người Ung Trạch.
—Còn có đồng phục nữa! Chuyên nghiệp như vậy sao!!
Ngay cả Cố Khải Châu và Úc Lan cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối với tư thế này của Ung Trạch, khi cậu chào hỏi xong và dẫn đám trẻ đến ngồi cạnh hai vợ chồng, ông mới giật mình kinh ngạc hỏi: "Bọn nó là..."
"Là bọn trẻ ở sở thú." Ung Trạch giải thích: "Bọn nó cũng muốn đến xem U U thi đấu nên cháu liền dẫn tới cỗ vũ cho U U."
Cố Khải Châu nhìn đồng phục, banner, bóng bay, thậm chí còn có đèn led của người ta, lại nhìn hai tay trống trơn của mình.1
Ông quay đầu liếc nhìn với Úc Lan: "Thật xấu hổ mà."
Úc Lan: "Hỏi xem cậu ta có còn dư không, lấy cho em một phần."
Cố Khải Châu: "Hả?"
Úc Lan: "Hả gì mà hả, anh còn không suy xét chu toàn bằng Ung Trạch người ta, cái thân cha già này của anh thì có gì mà dùng!"
Cố Khải Châu:???
Mấy tiểu yêu quái chưa trải việc đời này đều cảm thấy vô cùng mới lạ, tuy bọn họ đều là yêu quái nhỏ đã sống một, hai trăm năm, nhưng đây là lần đầu đi tiếp ứng cho bạn bè.
"Anh Ung Trạch, trượt băng nghệ thuật là gì vậy?"
"Vì sao trượt băng có thể thi đấu thế? Thi xem ai ngã ít hơn sao?"
"Vậy thì U U nhất định sẽ không thắng được, lúc nó làm gấu trúc chỉ đi hai bước đã ngã rồi ha ha ha."
Đinh Nghiêu đeo kính râm và khẩu trang trộm đến xem U U thi đấu, còn chưa tìm được chỗ ngồi đã thấy một đám lớn nhỏ mặc đồng phục tiếp ứng ngồi thành một nhóm, anh không tin được kéo kính râm xuống, hỏi Ung Trạch: "Cậu... Cái này... Đồ trong tay bọn họ..."
Hầu Thời Việt dẫn đầu đám khỉ nhỏ nhìn Đinh Nghiêu ăn mặc vô cùng thời thượng, nhưng trong mắt hắn không khác ăn mày bao nhiêu, hỏi: "Anh biết người này?"
Ung Trạch đáp: "Là bạn của U U."
"Ồ." Hầu Thời Việt có chút ngạc nhiên: "Nó còn quen tên ăn mày nữa à."
Phạm vi bạn bè rất rộng.
Đinh Nghiêu mang quần dây rút hàng hiệu:??
Tuy rằng nội tâm rất muốn phản bác, nhưng Đinh Nghiêu vẫn tập trung trọng tâm vào mấy đồ tiếp ứng mà các bạn nhỏ đang cầm.
Anh chỉ vào banner in hình U U, còn có dòng chữ "U U Lộc Minh, thi đấu tất thắng", run rẩy hỏi: "... Mấy thứ này đều do cậu đặt làm?"
Ung Trạch gật đầu, cũng lấy banner và lightstick còn dư trong túi đưa cho anh.
"Lần đầu làm cái này nên chưa có kinh nghiệm nhiều, lần sau sẽ cải thiện hơn."
Đinh Nghiêu nhìn mấy vật tiếp ứng đủ các loại khác nhau được thiết kế tinh xảo, nội tâm vô cùng phức tạp.
Anh rất muốn nói, trình độ này hoàn toàn không thua gì nghệ sĩ hàng đầu như anh.
Haizz, làm trẻ con thật tốt!
Nếu đối tượng mà các bạn nhỏ này tiếp ứng đổi thành anh, hẳn đây không còn là đáng yêu nữa mà là tin tức xã hội!
"Làm khá tốt." Đinh Nghiêu cất đồ tiếp ứng vào, đùa giỡn nói: "Nếu cậu muốn cải thiện hơn, ước chừng chỉ có thể sử dụng màn hình led ngoài tòa nhà cao tầng để tiếp ứng cho con bé."
"Nhà cao tầng? Màn hình led?"
Ung Trạch cảm thấy rất hứng thú, truy hỏi: "Đó là cái gì? Có thể nói kỹ chút không?"
Đinh Nghiêu: Cậu thật sự là dám hỏi mà...

Tác giả có lời muốn nói: Anh Ung Trạch, không hổ là người đứng đầu fandom tương lai của tiểu tiên nữ trượt băng nghệ thuật U U.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.