Chương trước
Chương sau
Tuy Ung Trạch đã tham gia rất nhiều lớp học, nhưng mà mấy lớp học lại không phải ở trường nên đương nhiên cậu cũng chưa tiếp xúc với nhóm người trẻ theo đuổi thần tượng.
Vì vậy Ung Trạch hoàn toàn không có khái niệm "cổ vũ giống như fans của Đinh Nghiêu".
"Hiện tại em đang ở nhà à?"
"Không phải ạ." U U giải thích: "Em đang ở thành phố phim trường tại ngoại ô phía Nam, ở đó có ba, anh Đinh Nghiêu, còn có Đường Đường đang đóng phim, em đến chơi với bọn họ."
Làm gì phải em chơi với bọn họ, là bọn họ chơi với em mới đúng.
Ung Trạch không nói suy nghĩ trong lòng ra, chỉ bảo: "Em muốn anh tới đó không?"
Cậu không có nhiều thời gian lắm, khả năng là không đợi được đến khi U U trở về từ đoàn phim.
"Quá được ạ!" U U bên đầu dây kia nhảy dựng lên: "Anh tới đây rồi em dẫn anh đi ăn kem!"
Hiểu rồi, em ấy muốn ăn kem...1
Vì thế trên đường đi, Ung Trạch mua loại kem U U thích ăn, vốn là muốn mua cái lớn, nhưng nghĩ đến ngoài trời tuyết rơi lạnh buốt, cuối cùng cậu chọn một cái nhỏ.
Xe đi được nửa tiếng, rốt cuộc cũng xuyên qua cánh rừng hoang vắng đi đến phụ cận của thành phố phim trường ở ngoại ô hẻo lánh phía Nam.
Ung Trạch vốn nghĩ rằng xung quanh sẽ rất yên tĩnh, ai ngờ vừa xuống xe đã thấy một nhóm con gái cầm máy ảnh ống dài, giơ banners đứng ngoài cổng phim trường.
"Mấy cô đang làm gì vậy?" Ung Trạch tò mò tiến tới hỏi một cô gái ở viền ngoài.
Thực tế nếu không phải cậu quen người trên banners mà bọn họ đang giơ lên cao thì cậu sẽ không tới hỏi.
Trong âm thanh ồn ào, phía sau truyền đến một giọng nói du dương đặc biệt êm tai, cô gái vốn đang nghe trạm tỷ* nói chuyện bớt chút ít thời gian quay đầu lại, không ngờ rằng vừa quay đầu đã bất ngờ bị nhan sắc thần thánh tập kích.
(*Fan lớn, chụp ảnh chuyên nghiệp, cầm camera chỉ huy fandom "đu idol", cung cấp hình chụp idol cho fan "giải khát", đồng thời dùng tài năng chụp ảnh của mình giúp idol thu hút thêm càng nhiều fan.)
Ung Trạch thấy người này vẫn không nhúc nhích thì đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
"Xin chào?"
Lúc này cô gái mới hoàn hồn, mặc dù trước mắt chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng mặt cô vẫn đỏ lên, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Có, có việc gì sao?"1
Ung Trạch chỉ chỉ banners bọn cô giơ, còn có mấy lẵng hoa, ảnh hình người và poster các thứ, khuôn mặt đẹp đẽ của cậu hiện lên vẻ khó hiểu.
"Em đang nói mấy thứ đó à?" Cô gái đỏ mặt rất nhiệt tình giải thích cho cậu: "Bọn chị là fans chủ lực của Đinh Nghiêu, những thứ đó đều là đồ tiếp ứng bọn chị chuẩn bị!"
Nghe được mấy từ fans chủ lực của Đinh Nghiêu, Ung Trạch tiếp tục hỏi: "Đồ tiếp ứng?"
Nói đến cái này, cô gái lập tức hào hứng hơn, thuộc như lòng bàn tay giới thiệu cho Ung Trạch một loạt đồ tiếp ứng cho Đinh Nghiêu ở bên người.
"Banners là bọn chị tự tay làm, còn có mấy thứ như khăn lau, túi đựng, poster... Nếu ca ca của bọn chị tham gia mấy tiệc năm mới các thứ thì bọn chị còn chuẩn bị bảng đèn led..."
"Bảng đèn led?" Vốn từ vựng của Ung Trạch lại được đổi mới.
Cuộc trò chuyện của hai người cũng thu hút sự chú ý của các cô gái xung quanh, bọn họ nhìn nhan sắc xuất chúng của Ung Trạch, thế nào cũng không cảm thấy cậu là người bình thường, còn mơ hồ có chút quen mắt.
"Này này, có phải là một minh tinh nhỏ nào đó?"
"Không phải đâu, giá trị nhan sắc thế này nếu debut thì tôi không có khả năng không ấn tượng!"
"Cậu ấy hỏi vấn đề về đồ tiếp ứng của Đinh Nghiêu? Không phải là fan nam của Đinh Nghiêu chứ?"
Mấy cô gái xì xào bàn tán đến đây thì hai bên đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
Fan nam của Đinh Nghiêu.
Ôi, không thể tưởng tượng nổi.
Ung Trạch cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là sau khi bàn tán trong giây lát thì ánh mắt của đám con gái nhìn cậu bỗng trở nên kỳ lạ.
Hơn nữa còn càng nhiệt tình hơn.
"Bảng đèn led chính là cái này, chị cho em xem hình ảnh!"
"Còn có mấy cái thiết kế này!"
"Nếu em thích thì chị đưa em, cứ lấy đi, đừng khách khí!"
Tuy mấy đồ tiếp ứng này bình thường chỉ có thể đưa cho fans sau khi xem xong thứ bậc trong siêu thoại* của họ, nhưng ước chừng là fan nam thật sự quá hiếm hoi, hơn nữa Ung Trạch còn có nhan sắc đỉnh cao, vì thế cậu chỉ tùy tiện hỏi vài câu đã thành công thu hoạch một đống đồ tiếp ứng.
(*Gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng bên TQ đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức trên Weibo, fans sẽ vào điểm danh siêu thoại thường ngày cho idol giúp tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận về người nổi tiếng, nhân vật yêu thích của họ.)
Ung Trạch cũng không biết bọn họ hiểu lầm chuyện gì, chỉ khiêm tốn học hỏi: "Mấy banners, bảng đèn led, còn có lightstick này có thể mua ở đâu?"
Các cô gái đu Idol không hề nề hà cung cấp phương thức liên hệ của nhà sản xuất, thậm chí còn giới thiệu cho Ung Trạch một số người có tiếng trong việc thiết kế đồ tiếp ứng.
Có lẽ là việc mang người mới tiến vào vòng* này quá sung sướng, mặc dù sau đó biết được Ung Trạch không phải fans Đinh Nghiêu thì các cô gái vẫn vô cùng nhiệt tình như cũ.
(*Kiểu một vòng tròn tập hợp một tập thể có điểm chung nào đó, như giải trí, vòng bạn bè, ở đây là giới fans.)
"Nhớ kỹ, điều quan trọng nhất trong việc tiếp ứng là khí thế!"
"Đúng vậy! Đặc biệt là lúc có các nhà khác ở đây, thua người cũng không thể thua trận, nhất định phải đem lại danh tiếng lớn nhất cho Idol!"
Ung Trạch:...Hình như là hiểu, mà cũng có vẻ là không thể hiểu được.
Có cô gái tổng kết: "Tóm lại là phải đập nhiều tiền! Lượng người cũng phải nhiều! Hiểu chưa?"
Ung Trạch: "...Đã hiểu."
Tiền đương nhiên cậu không thiếu.
Còn về người...
Người không đủ, nhưng yêu quái khẳng định là đủ.
Lúc trợ lý phim trường tới đón Ung Trạch vào trong, cậu còn đang cầm một cái túi in hình Đinh Nghiêu, khiến Đinh Nghiêu vốn đang ngồi trên ghế đợi đến lượt ghi hình tức thì vô cùng xấu hổ nhảy dựng lên: "Túi này cậu lấy ở đâu?"
Loại đồ chơi này fans cầm còn đỡ, chứ người quen cầm thật sự không khác gì đang công khai xử tội.
"À, là fans của cậu ngoài cổng đưa tôi."
Đinh Nghiêu:?
"Fans của cậu rất nhiệt tình, để cảm ơn, tôi đồng ý chụp cậu một bức cho bọn họ, cậu đồng ý chứ?"
Đinh Nghiêu: "..."
Thấy Đinh Nghiêu ngầm đồng ý, Ung Trạch lấy điện thoại chụp chính diện gương mặt đang bực tức của người đàn ông, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sau đó gửi vào fanclub cậu mới thêm vào máy, vậy là trả ơn xong.
"Có thể chụp ảnh, nhưng mà cái túi này, còn có đồ bên trong thì cậu không cần cầm nữa." Đinh Nghiêu cười ngượng ngùng cầm lấy đồ vật trong tay Ung Trạch: "Mấy cái này cũng không có ích gì với cậu."
Ung Trạch đã có được phương thức liên lạc của nhà sản xuất, mất thứ quả thật vô dụng với cậu.
Cậu rất sảng khoái đưa đống đồ cho Đinh Nghiêu.
"Anh Ung Trạch—"
Trong cung điện phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, Ung Trạch quay đầu nhìn thì thấy cô gái nhỏ mặc chiếc váy hồng nhạt chạy về phía cậu, tóc được búi thành hai cái bánh bao nhỏ có cài trâm ngọc thạch đính hoa, còn treo hai quả chuông.
Bé chạy một đường, chiếc chuông cũng vang cả một đường.
Nó vẫn luôn kêu leng keng đến tận khi bé nhào vào lòng Ung Trạch.
"Đẹp không ạ? Chị nhân viên trang điểm đã trang điểm cho em tận một tiếng đó!"
"Đẹp." Ung Trạch mỉm cười trả lời: "Em chỉ nói với anh là bạn cùng bàn đến đóng phim, sao không nói em cũng có ghi hình?"
U U nghiêm túc giải thích: "Ba nói em không phải đóng phim, em làm phông nền."
Ung Trạch:?
Chờ đến lúc chính thức bắt đầu quay phim, Ung Trạch mới phát hiện Cố Khải Châu miêu tả vô cùng chính xác.
So với Khương Đường diễn nữ chính lúc nhỏ, U U diễn tiểu công chúa quả thật là một bình hoa đến tên cũng không có.
Yêu cầu cần bé làm chính là: Ăn, ngủ và vô cớ gây rối.
Khác với Đinh Nghiêu diễn vai thái tử điện hạ lòng mang thù lớn, hay Khương Đường đóng vai công chúa tiền triều nhỏ yếu vô tội còn thê thảm, nhân vật tiểu công chúa U U đóng như một đứa trẻ sống trong vại mật ngọt ngào, được nuông chiều vô độ, vô lo vô nghĩ.
Trong ba cảnh có U U, cảnh đầu là Đinh Nghiêu quỳ ở ngoài gặp phải trời mưa, còn bé ngủ ngon lành trên đùi hoàng đế ở trong điện.
Cảnh thứ hai, nửa đêm U U bị tiếng ve kêu ồn ào không ngủ được, Khương Đường làm thị nữ bị gọi tới lấy gậy đuổi ve.
Cảnh ba rất không bình thường, hình như là bé ngồi trên vai hoàng đế bay lên cao cao, nhưng mà nghe nói theo kịch bản thì lúc này Đinh Nghiêu và Khương Đường đang ngồi xổm trong nhà lao.
Hiện tại đúng lúc quay xong cảnh đầu, Ung Trạch nhìn U U đang thuận tiện ngủ trưa ngon lành, lại nhìn Đinh Nghiêu đã ướt đẫm giữa trời đông.
Đây là cái kịch bản bi thảm gì vậy...
Nhưng mà Ung Trạch có lẽ hiểu được vì sao Cố Khải Châu cho U U diễn phông nền, nếu để U U đứng ngoài trời mưa hoặc ngồi xổm trong nhà lao, chỉ sợ Cố Khải Châu sẽ đau lòng đến mức không thể chỉ đạo diễn xuất được.
Phim trường đang dàn cảnh lại lần nữa, tranh thủ thời gian này, Cố Khải Châu hướng dẫn diễn xuất cho nhóm diễn viên chính, U U - người làm không công cũng phải đi theo nên họ không thể đi đến nơi quá xa.
Có điều đoàn phim có nhân viên quay hậu trường, họ thấy U U đang đợi để đến lượt diễn thì quay camera nhắm ngay bạn nhỏ mặc váy màu hồng.
U U vẫn chưa biết có người đang quay bé, chỉ thấy bé nhìn nhìn Cố Khải Châu đang nói chính sự với các diễn viên lớn ở xung quanh, sau đó trộm lấy bánh hạch đào làm đạo cụ ở trên bàn.
Cô gái nhỏ cầm bằng hai tay, cắn một miếng, sườn mặt được quay của bé phình phình, tựa như một con sóc nhỏ.
Bé ăn vụng một cái còn chưa đủ, một lát sau bé lại trộm lấy cái nữa giấu trong tay, còn lót vài tờ giấy ăn ở dưới bánh để mọi người không phát hiện bé đã ăn vụng đạo cụ.
U U vừa muốn cầm bánh hạch đào trốn đi đã bị chị gái quản lý đạo cụ nhéo: "U U, có phải em lại ăn vụng đạo cụ không?"
"Đạo, đạo cụ gì ạ..."
Đôi mắt của cô bé xoay tròn, rất có bộ dạng "người ăn vụng là tiểu công chúa, liên quan gì đến Cố U U em".
Có lẽ là đã quá quen thuộc với chuyện U U trộm ăn vụng đạo cụ của đoàn phim mấy ngày nay, chị gái quản lý đạo cụ không tiếp tục bảo bé không được ăn vụng, mà là làm bộ nghiêm túc bảo: "Không ăn thì tốt, mâm đồ ăn kia không phải bánh hạch đào thật sự, nó là bánh quy chó mà chị mua!"
U U hoảng sợ cực độ, cả người tựa như đã bay màu.
Chị gái quản lý đạo cụ nín cười, thấy U U hồn bay phách lạc cầm bánh hạch đào trộm được chạy đến trước mặt Ung Trạch, tủi thân vô cùng nói: "Không được rồi."
Ung Trạch hỏi: "Chuyện gì vậy?"
U U lẩm bẩm nói: "Em vừa mới ăn một cái bánh quy chó."
Ung Trạch:? Em ăn cái gì??
Bé giơ bánh hạch đào giấu sau lưng lên trước mặt Ung Trạch.
"Là cái này ạ, chị làm đạo cụ bảo đây là bánh quy chó, em vừa mới ăn một cái, em, em vốn đang định đưa cho anh ăn..."
U U ngốc, Ung Trạch lại không ngốc, cậu vừa nhìn đã biết đây không phải bánh quy chó.
Bé còn lo lắng nói: "Anh Ung Trạch, ăn bánh quy chó sẽ biến thành chó ạ? Có phải em sẽ biến thành một chú chó nhỏ không ạ?"
Người quay hậu trường lén quay được một màn này xém chút đã cười ra tiếng.
Ung Trạch nghĩ nghĩ, duỗi cổ cắn một miếng bánh hạch đào trong tay U U.
Ung Trạch ngồi xổm trên mặt đất nhìn thẳng vào bé cong môi: "Không sao, anh cũng ăn bánh quy chó, nếu thật sự sẽ biến thành thì anh sẽ biến cùng em."2
Người quay phim: "..."
Hai người có thể biến thành chó hay không thì hắn không biết, nhưng hắn cảm thấy hình như mình không kịp đề phòng mà đã đột ngột bị nhét cơm chó của bạn nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.