Có lẽ là ký ức ban ngày vẫn còn quá mới, U U vẫn đang suy nghĩ về chuyện mà Đổng Gia Hữu đã nói, sư tử còn biết kêu meo meo.
"Trong giấc mơ em muốn hỏi anh, có phải sư tử cũng biết kêu meo meo hay không, nhưng chưa kịp hỏi thì em đã tỉnh dậy."
Vẻ mặt U U tràn đầy tiếc nuối.
"Em đã nghe báo săn nhỏ kêu meo meo đó, sư tử cũng có thể kêu như vậy ạ? Em muốn biết sư tử có thể kêu meo meo hay không, thiếu chút nữa thì em đã có thể hỏi được rồi."
Ung Trạch dừng lại một chút: "Bây giờ em cũng có thể hỏi anh."
Cũng đúng nhỉ.
Trong mắt U U tràn đầy mong đợi: "Có thể sao? Sư tử có thể kêu meo meo được ạ?"
"Không thể."
"..."
Tàn nhẫn!
Đến tận lúc xuống xe, U U vẫn còn dùng ánh mắt đáng thương lên án cậu.
Ung Trạch bế bé ra khỏi xe, có hơi bối rối.
Vốn dĩ sư tử sẽ không kêu meo meo đâu.
Sau khi nhìn U U về nhà, Trì Hoán lén lút như con chó nhỏ đứng sau lưng cậu hỏi:
"Sao cô bé lại biết được? Anh nói cho bé biết à? Bạn học chúa sơn lâm ơi, tự ý tiết lộ thân phận yêu quái, đây là anh đang ngang nhiên vi phạm quy tắc của yêu quái đó!"
"Tôi nói với yêu quái rằng tôi là một con yêu quái, vậy thì vi phạm cái gì."
Ung Trạch bình thản bước vào nhà.
Trì Hoán sững sờ: "Cái gì? Anh nói đứa bé kia là yêu quái? À đúng rồi, tôi cảm thấy mùi của bé rất khác với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385172/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.