Có lẽ là ký ức ban ngày vẫn còn quá mới, U U vẫn đang suy nghĩ về chuyện mà Đổng Gia Hữu đã nói, sư tử còn biết kêu meo meo. "Trong giấc mơ em muốn hỏi anh, có phải sư tử cũng biết kêu meo meo hay không, nhưng chưa kịp hỏi thì em đã tỉnh dậy." Vẻ mặt U U tràn đầy tiếc nuối. "Em đã nghe báo săn nhỏ kêu meo meo đó, sư tử cũng có thể kêu như vậy ạ? Em muốn biết sư tử có thể kêu meo meo hay không, thiếu chút nữa thì em đã có thể hỏi được rồi." Ung Trạch dừng lại một chút: "Bây giờ em cũng có thể hỏi anh." Cũng đúng nhỉ. Trong mắt U U tràn đầy mong đợi: "Có thể sao? Sư tử có thể kêu meo meo được ạ?" "Không thể." "..." Tàn nhẫn! Đến tận lúc xuống xe, U U vẫn còn dùng ánh mắt đáng thương lên án cậu. Ung Trạch bế bé ra khỏi xe, có hơi bối rối. Vốn dĩ sư tử sẽ không kêu meo meo đâu. Sau khi nhìn U U về nhà, Trì Hoán lén lút như con chó nhỏ đứng sau lưng cậu hỏi: "Sao cô bé lại biết được? Anh nói cho bé biết à? Bạn học chúa sơn lâm ơi, tự ý tiết lộ thân phận yêu quái, đây là anh đang ngang nhiên vi phạm quy tắc của yêu quái đó!" "Tôi nói với yêu quái rằng tôi là một con yêu quái, vậy thì vi phạm cái gì." Ung Trạch bình thản bước vào nhà. Trì Hoán sững sờ: "Cái gì? Anh nói đứa bé kia là yêu quái? À đúng rồi, tôi cảm thấy mùi của bé rất khác với con người, nhưng lại không có mùi của yêu quái mà!" Trì Hoán vẫn đuổi theo hỏi. Là một yêu quái thuần chủng, cậu hoàn toàn quên mất rằng có một số yêu quái là thế hệ con cháu hỗn huyết của yêu quái và loài người, vì đã qua rất nhiều thế hệ nên hơi thở yêu quái đã bị yếu đi. Ung Trạch thực sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, với trí thông minh này của Trì Hoán, rốt cuộc là vị trưởng bối nào đã mở cửa sau để cậu được phép xuống núi? Lúc này, U U về đến nhà đã bị Úc Lan thúc giục tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Cố Diệu Diệu cũng có chút mệt mỏi, dù sao hôm nay cô cũng tham gia chuyến du lịch mùa thu do trường tổ chức, buổi chiều vừa mới xuống máy bay đã nghe tin bên U U xảy ra chuyện, vội vàng cùng người lớn chạy tới. Đến lúc này, cô đã quá buồn ngủ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Cố Diệu Diệu mặc vào một bộ đồ ngủ, xuống lầu lấy một ly sữa bò nóng mà dì Trương vừa chuẩn bị cho mọi người. Khi đi ngang qua phòng của Thẩm Tịch Xuyên vừa lúc nhìn thấy cậu đang chống gậy đi vào nhà vệ sinh. Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, trong bóng tối ánh sáng của màn hình máy tính mờ mờ ảo ảo. "Chưa ngủ à?" Thẩm Tịch Xuyên nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi đóng cửa lại. Tuy nhiên, có lẽ vì thất thần, khi cậu vừa chống nạng xoay người lại thì chiếc nạng va vào cửa, cậu mất thăng bằng, bất ngờ không kịp phòng bị hung hăng ngã xuống đất. "Bịch.." Cố Diệu Diệu giật mình, theo bản năng muốn đi tới giúp cậu. "Không cần quan tâm tôi!" Thẩm Tịch Xuyên luôn điềm tĩnh ít nói bỗng nhiên mất bình tĩnh một cách khó hiểu, nắm lấy cây nạng của mình quơ vào không khí, ngăn không cho Cố Diệu Diệu đến gần. Quả nhiên Cố Diệu Diệu cũng dừng lại. "Không cần cô giúp, tôi tự mình làm được!" Sắc mặt cậu âm trầm đáng sợ, cắn chặt hàm răng, vịn vào tường chậm chạp chống nạng xuống, một lần nữa đứng lên. Thẩm Tịch Xuyên rất ít khi để bản thân rơi vào tình huống chật vật như vậy, ngay cả khi mất đi một chân, cuộc sống của cậu gần như hoàn toàn do chính cậu làm chủ, rất ít khi nhờ người khác giúp đỡ. Phía dưới vẻ ngoài bình tĩnh thong dong kia chính là lòng tự trọng mạnh đến mức kinh người. Dù gì thì bọn họ cũng sống chung dưới một mái nhà, Cố Diệu Diệu hơi suy nghĩ một chút đã biết được tại sao hôm nay cậu lại khác thường như vậy. So với việc người khác chỉ làm nhục một mình cậu thì cậu càng không thể chấp nhận việc người khác lấy cậu ra để làm nhục người nhà của cậu. Cậu không cho phép chính mình sẽ trở thành một vết nhơ. "Tôi biết rồi." Cố Diệu Diệu cũng không có ý định an ủi cậu. Không phải ai cũng có khả năng như U U, cô cũng không muốn phơi bày kỹ năng an ủi vụng về của mình. Cố Diệu Diệu: "Vậy, ngủ ngon." Thẩm Tịch Xuyên trầm mặc quay người. Khi trở về phòng, Cố Diệu Diệu thầm nghĩ, có lẽ trong cuộc đời này ai cũng có một vũng lầy của riêng mình. Một số người có thể được người khác giúp một tay, một số thì không. Sau một lúc, Thẩm Tịch Xuyên lại ngồi trước máy tính, tiếp tục đọc những thông tin liên quan đến tay giả, chân giả. Năm nay cậu chín tuổi, đang trong độ tuổi trưởng thành của một đứa trẻ. Nếu như cậu muốn lắp chân giả vào lúc này, vậy có nghĩa là cậu không chỉ phải chịu đựng cơn đau một lần duy nhất khi đeo chân giả mà mỗi năm đều phải thay đổi, phải luyện tập để thích ứng thêm một lần nữa, sau đó lại tiếp tục đổi, không ngừng lặp đi lặp lại sự tra tấn này. Đối với một người bình thường, đi lại cũng giống như hít thở, những với cậu, mỗi bước đi là một lần đau đớn, máu thịt be bét. Nhưng đây là vũng lầy của riêng cậu. Cậu nhất định phải tự mình đứng dậy. Vào ngày thứ hai sau chuyến du lịch mùa thu, U U đã dành cả ngày không làm việc gì giống như một con cá muối. Chuyện duy nhất bé phải làm là bê một chiếc ghế nhỏ chạy ra ngoài sân, một tay ôm Miêu Miêu cùng nhau phơi nắng, một tay ôm một cốc trà sữa nóng hổi. Rột rột, rột rột. Một kỳ nghỉ mà bỏ qua hết mọi kế hoạch mới là một kỳ nghỉ lý tưởng! "U U.." Úc Lan đang chuẩn bị ra ngoài chụp bìa tạp chí, đi ngang qua sân liếc nhìn chiếc cục bột nhỏ sắp tan chảy: "Con làm hết bài tập chưa? Hôm nay đã là ngày thứ ba của kỳ nghỉ rồi." U U giơ ngón tay tính tính: "Không sao, không sao, vẫn còn hai ngày nghỉ nữa." "Anh chị con đã làm xong bài tập từ ngày hôm qua rồi, nếu như chúng ta muốn ra ngoài chơi, con lại chưa làm bài xong thì chỉ có thể ở nhà canh cửa thôi." U U: ! Sao lại có người có thể hoàn thành bài tập về nhà vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ cơ chứ! Thật là quá đáng! Vốn dĩ còn đang vui vẻ phơi nắng, tâm trạng của U U lập tức suy sụp. Đúng lúc này Trì Hoán sát vách xách theo cặp chạy qua nhà họ Cố, nhiệt tình vẫy tay chào U U: "U U! Anh tới rồi đây!" U U buồn bã nói: "Anh Trì Hoán, anh tới rồi, nhưng mà em phải làm bài tập nên không thể chơi với anh được." Trì Hoán ngẩng đầu: "Ai nói anh tới đây chơi? Anh còn có việc phải làm!" Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Cố Diệu Diệu đang tập đàn trong phòng khách đẩy cửa bước ra vừa lúc nghe thấy tiếng nói vang dội đầy hào hứng của Trì Hoán: "Hôm nay thời tiết rất tốt, chính là ngày lành, rất thích hợp để Hiệp hội Thanh Long của chúng ta thảo luận về kế hoạch mở rộng bang phái!" U U: ? Cố Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ồ? Anh không cảm thấy hôm nay cũng là ngày lành để trừ gian diệt ác sao?" Trì Hoán: ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]