Sau khi biết được nguyên nhân, Úc Lan nhìn đứa bé đáng thương đang ôm đùi mình khóc thút thít cầu bị mắng, bà cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
"Ai muốn mắng con chứ."
Ngón tay xinh đẹp mượt mà của bà chọc chọc vào cái trán của U U.
"Sau này mẹ đi đóng phim, con ở nhà một mình phải ngoan ngoãn nghe lời giáo viên và dì Trương, có biết chưa?"
Vừa nghe thấy vậy, U U càng tức giận hơn.
Khi bố đi công tác cũng nói những lời giống y như vậy.
Sau đó bố sẽ đi rất lâu rất lâu, thật lâu cũng không thấy ông trở về.
Mẹ nói bố chỉ đi mấy tháng thôi, nhưng đối với đứa bé mà nói, thời gian mấy tháng cũng đã rất dài, rất dài.
"Mẹ muốn!"
"Mẹ muốn mắng con nhất!"
"Mẹ ơi, mẹ đừng đi, sau này U U sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Mẹ, mẹ mắng con đi!"
Cô bé nhỏ giống như đang anh dũng hy sinh, nắm chặt góc áo của Úc Lan, vừa hoảng loạn vừa khẩn thiết. Một đôi mắt thật trong sáng, đáng thương vô cùng, bên trong còn bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, làm cho người khác cảm thấy vô cùng chua xót.
Tâm trạng vui vẻ ban đầu của Úc Lan đã bị ánh mắt này của bé làm cho khó chịu, bà mím môi, chần chừ một lúc, giống như muốn nói điều gì.
"U U."
Trước Úc Lan một bước, Cố Khải Châu bế U U lên, mang bé ra ngoài.
Hai bố con tới một chỗ yên tĩnh, Cố Khải Châu mới thả bé xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Con lưu luyến mẹ sao?"
U U khóc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385128/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.