Chương trước
Chương sau
Đêm cuối cùng ở nơi này, các bạn nhỏ được sắp xếp ngủ chung trên một chiếc giường lớn.
Sáu bạn nhỏ ở cùng nhau, trong nháy mắt làm U U nhớ lại lúc ngủ trưa ở nhà trẻ.
Bé nhớ rõ, lúc mới đi học ở nhà trẻ, giờ nghỉ trưa là lúc cô Tiểu Nguyễn vất vả nhất, các bạn nhỏ ở nhà trẻ cứ vừa khóc vừa gào chẳng chịu đi ngủ, cô Tiểu Nguyễn vừa dỗ xong bên này, lại vội vàng chạy sang bên kia.
Có một lần bé còn nhìn thấy, sau khi cho tất cả mọi người ngủ say cô Tiểu Nguyễn ngồi xuống lau nước mắt.
".. Chị ơi, học lớp một sẽ như thế nào vậy chị? Mỗi ngày đều được chơi đùa ạ?"
Sau khi quay xong kỳ này đã đến mùa thu, đây là thời gian tựu trường.
Cuối cùng Cố Diệu Diệu sáu tuổi cũng rời nhà trẻ, bước vào chương trình giáo dục chín năm bắt buộc, cô sẽ học cùng trường tiểu học với Thẩm Tịch Xuyên, người đang chuẩn bị lên lớp hai, mỗi ngày hai người sẽ ngồi cùng xe đi học.
Cố Diệu Diệu vừa mới rửa mặt xong, bò lên giường, cô đá Chu Chu đang muốn bò vào ngủ chung chăn với U U ra ngoài, rồi mới trả lời:
"Học tiểu học phải làm kiểm tra, không thể chơi đùa mỗi ngày được."
Thật ra mà nói, sống lại một lần nữa, ngoài chuyện cô có một thân thể khỏe mạnh, thì sau đó Cố Diệu Diệu phải đối diện với kiếp sống học sinh mười mấy năm liên tục.
Những người đã từng trải qua các cuộc thi cấp ba, rồi thi đại học, chẳng ai muốn phải thi thêm một lần nữa, Cố Diệu Diệu cũng vậy.
Hơn nữa thành tích bên mảng khoa học xã hội của cô còn có thể chấp nhận được, nhưng không thể sánh bằng học bá Thẩm Tịch Xuyên.
Cho nên, làm sao cô lại có hứng thú với việc đến trường được chứ?
Nhưng bên cạnh cô là U U, bé còn đang tạm nghỉ học, cho nên bé không giống cô. U U núp trong chăn nhỏ, vuốt vuốt góc chăn, trong mắt bé ánh lên sự tò mò cùng hâm mộ:
"Kiểm tra là gì vậy ạ? Có vui không chị?"
Cố Diệu Diệu nhìn U U giống như một đứa trẻ ở vùng núi xa xôi nghèo khó, không được đi học.
Thật làm người thương tiếc.
".. Không thú vị chút nào."
Cô đe dọa: "Khi đi học sẽ phải ngồi im, không được nhúc nhích, còn phải đọc thơ, học bảng cửu chương. Kiểm tra chính là xem em có biết chữ đó là chữ gì hay không, có biết tính toán hay không. Nếu em không biết thì sẽ bị cô giáo mắng, hơn nữa còn bị gọi phụ huynh đến để phê bình!"
U U bị dọa đến run người, hai mắt mở to:
"Cái đó, cái đó.. Ở trường chị phải thật chăm chỉ, còn phải học cho giỏi đó. U U không muốn bị cô giáo phê bình đâu."
Cố Diệu Diệu: "?"
U U thấy cô ngơ ngác, còn nghiêm túc giải thích:
"Ba mẹ đều rất bận, cô giáo gọi phụ huynh thì không phải chỉ có mình em hay sao."
"..."
Các bạn nhỏ khác nghe được, cười ha ha nói:
"Không phải không phải! Chỉ có người lớn mới được gọi là phụ huynh!"
"Phải là người lớn như ba mẹ em mới được!"
U U mới đi nhà trẻ chưa được một năm nên không biết gì hết, bé đỏ mặt trốn vào trong chăn.
Thì ra là thế.
Đêm đã khuya, đã đến thời gian đi ngủ, nhân viên trong đoàn tắt đèn giúp các bạn nhỏ.
Tuy nhiên Cố Diệu Diệu và U U đều không buồn ngủ, cô trở mình, đây là thời gian để hai chị em tâm sự trước khi ngủ.
Cố Diệu Diệu: "U U, em có muốn đi học không?"
U U: "Trong nhà có cô giáo, mẹ nói em có thể không cần phải đi nhà trẻ.."
Cố Diệu Diệu: "Vậy em muốn đi không?"
U U: "Muốn.."
Trước kia bé cảm thấy tất cả bạn nhỏ đều không thích bé, cho nên bé rất ghét phải đi nhà trẻ.
Nhưng sau khi rời nhà trẻ, bé quen Điềm Điềm và mọi người, còn có Miên Miên nữa, bé mới biết, thì ra mọi người đều không ghét bé.
Lúc này, U U mới mơ mơ hồ hồ phát hiện, nhà trẻ chỉ là một thế giới nhỏ mà thôi.
Bên trong thế giới lớn hơn kia lại càng tốt đẹp hơn, có lẽ sẽ càng có nhiều người muốn chơi với bé hơn.
Dường như Cố Diệu Diệu đã nhìn thấu suy nghĩ của U U, cô nhỏ giọng nói với bé:
"Sẽ có rất nhiều người thích em."
U U cho rằng chị chỉ đang dỗ bé vui, lập tức che chăn cười vài tiếng.
Thật ra không phải Cố Diệu Diệu nói để chọc bé vui vẻ mà sự thật đúng là như vậy, vì U U mới ba tuổi nên người trong nhà không cho bé sử dụng thiết bị điện tử, thế nên bé không biết được ở trên mạng có bao nhiêu người thích bé cả.
Khỏi cần phải nói, ngay cả Úc Lan và Cố Khải Châu cũng đều hưởng ké hào quang của bé, số fan hâm mộ cũng tăng ít nhất là cả ngàn vạn người.
Trước kia bình luận luôn thúc giục Cố Khải Châu quay phim mới, thúc giục Úc Lan up ảnh selfie cho các fan, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều trở thành fan của U U, ở trên mạng gào khóc, đòi Cố Khải Châu và Úc Lan phải đăng ảnh của U U.
Thậm chí Cố Diệu Diệu còn từng thấy gói biểu tượng cảm xúc của U U.
* * *À, những cái đó toàn là mấy cái ảnh chụp màn hình thành meme, chính là hình bé khóc lóc thảm thương, U U vẫn là không cần biết mới tốt.
Sáng ngày hôm sau, bảy tám đứa nhỏ ngủ chung một giường đều bị gọi dậy, chương trình ghi hình mấy tháng nay đã sắp kết thúc, các bạn nhỏ thu xếp hành lý của mình, chuẩn bị phải đối mặt với một cuộc chia ly tàn nhẫn.
Điềm Điềm: "Huhuhu.. U U, chị sẽ nhớ em lắm.. Chờ, chờ đến lúc được nghỉ.. Nhất định chị sẽ đến chơi với em.."
Chu Chu: "U U, em không được quên anh đâu đấy, ba anh đồng ý rồi, chờ khi anh lớn lên, sẽ cùng ba đến nhà hỏi cưới em.."
Bố Chu Chu: "Ba đồng ý với con hồi nào."
U U thì khỏi cần phải nói, vốn dĩ bé cũng đã rất buồn, bây giờ mọi người đều khóc, bé càng buồn hơn nữa, thế là một đứa so với một đứa càng gào to thảm thiết.
Tuy nói thời gian ghi hình không dài, nhưng các bạn nhỏ cũng có một tình bạn tuyệt vời, duy nhất chỉ có bạn nhỏ Cố Diệu Diệu lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.
Cô còn mang theo một túi khăn giấy, thấy ai nước mắt nước mũi tèm lem thì yên lặng đưa khăn giấy qua.
Sau khi quan sát, thấy không có ai cần khăn giấy nữa. Lúc này Cố Diệu Diệu mới đi đến cạnh xe, làm bộ muốn mở cửa xe, nói:
"Còn không đi sao? Sắp trễ máy bay rồi đó."
Tổ chương trình: . Cô nhóc này đúng là cao thủ chặt đứt màn cảm động rớt nước mắt này.
- -
Ghi hình kết thúc, lúc một nhà bốn người trở lại Cố gia, Việt Minh đã rời đi.
Dì Trương: "U U đừng buồn, Tiểu Minh học ở trường nội trú, quản lý rất nghiêm lại không cho xin nghỉ, tuy nhiên nó nói sẽ viết thư cho cháu, có được không?"
U U vẫn buồn rầu lau nước mắt: "Nhưng mà dì ơi, con không biết đọc chữ.."
Dì Trương: "..."
Đúng là như vậy.
Vì thế chuyện viết thư biến thành mỗi tuần gọi một cuộc điện thoại.
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên cũng sắp khai giảng, nhưng Thẩm Tịch Xuyên có một chút khác biệt.
Sau khi các giáo viên trong trường đã thống nhất quyết định, bọn họ đề nghị với Cố Khải Châu --
"Sau khi khai giảng, Thẩm Tịch Xuyên có thể lên thẳng lớp bốn."
Thật ra dựa theo đánh giá của bọn họ, cho dù nhảy lớp cao hơn cũng không phải vấn đề, nhưng họ lo lắng chuyện đó sẽ đốt cháy giai đoạn quá mức, dù sao Thẩm Tịch Xuyên chỉ vừa mới qua sinh nhật tám tuổi, những đứa nhỏ học lớp bốn cũng không nhỏ hơn mười hai tuổi.
Nhà họ Cố thương lượng một chút, cảm thấy Thẩm Tịch Xuyên không thuộc dạng điểm cao do may mắn, cho nên cũng không lo lắng cậu sẽ không thích ứng được, vì vậy cũng đồng ý.
Cho nên vốn phải học lớp hai thì Thẩm Tịch Xuyên nhảy thêm hai lớp nữa, trở thành học sinh lớp bốn.
Cố Diệu Diệu cũng rất muốn nhảy lớp, nhưng mà cô cũng tự hiểu mình. Cô biết mình không thông minh như Thẩm Tịch Xuyên, cô chỉ là nhờ vào trọng sinh mới được thơm lây. Bây giờ học chung một lớp với những người khác thì có thể, nếu nhảy lớp thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ.
Nhà họ Cố ai cũng có tâm tư riêng, nhưng chỉ có U U là biểu hiện rõ nhất.
U U: "Oa -- Anh học lớp bốn luôn, vậy là có thể tiết kiệm được rất nhiều học phí phải không ạ?"
Úc Lan: "Con còn biết tiết kiệm học phí sao, nhìn lại con đi. Sau này đến lúc con đi học mẹ còn phải tốn rất nhiều tiền để con đi học thêm, con không ở lại lớp là mẹ đã thắp nhang cảm ơn trời đất rồi!"
Cố Khải Châu ở bên cạnh hòa giải: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, bây giờ U U của chúng ta mới ba tuổi thôi mà.."
"Mọi người đều nói ba tuổi đã già dặn! Lúc ba tuổi em đã có thể mắng anh họ mười tuổi khóc hu hu rồi, còn U U thì sao, mới nhìn thấy con chó Chihuahua đã bị dọa sợ đến khóc.."
U U không đồng ý cãi lại: "Tại vì con Chihuahua đó hung dữ quá chứ bộ!"
Úc Lan: "Con còn cãi, mẹ cho con biết, mẹ còn dữ hơn nó nhiều!"
Khóc.
Mẹ dữ quá đi!
Ngày hôm sau trường tiểu học chính thức khai giảng, tâm trạng Cố Diệu Diệu không hề gợn sóng, cô chỉ hy vọng bọn nhóc lớp một có thể trưởng thành một chút, không cần mỗi ngày đều ríu rít khóc bên tai cô.
"Chị ơi."
U U dậy thật sớm, thần thần bí bí mà túm túm góc áo Cố Diệu Diệu.
"Cái này chị phải bỏ vào cặp sách đó."
Cố Diệu Diệu nhìn bé lấy ra một cây hành tây cùng hai cái trứng gà từ phòng bếp, cô dùng ánh mắt xem kẻ ngốc nhìn bé.
"Mang theo đi!" U U trịnh trọng kể cô nghe một câu chuyện: "Lần trước Joe nói với em, ngày đầu tiên đi học lớp một, mẹ hắn đã chuẩn bị những thứ này, nếu mang bỏ vào cặp sách thì khi làm kiểm tra sẽ được 100 điểm đó!"
Cố Diệu Diệu uyển chuyển từ chối: "Chị không muốn các bạn học nghĩ chị là đầu bếp mới của Phương Đông đâu."
Hả.. Phương Đông.. Cái gì mới?
"Cái kia, cái kia.." U U cầm cây hành cùng hai quả trứng không thể bán ra của mình đi đến bên cạnh Thẩm Tịch Xuyên, mong chờ nhìn cậu: "Anh ơi.."
"Em nhớ lại xem, có lần nào thi mà anh không được 100 điểm không?"
Hình như là không.
Nghiêm túc chuẩn bị một phen, vậy mà không có ai cảm kích hết, U U tức giận, bé nằm dài trên sô pha, đầu tóc bù xù, lâu lâu lại liếc mắt về phía cửa, nhìn bọn họ đang chuẩn bị rời đi.
Thẩm Tịch Xuyên nhịn không được nói: "Cô có cảm thấy.. U U có chút giống.. Người già rảnh rỗi không?"
Cố Diệu Diệu: "..."
Anh chị đều đã đi học, người già rảnh rỗi Cố U U nâng khuôn mặt nhỏ của mình, yên lặng ngồi xem heo Peppa và Maruko.
Xem cả buổi sáng, thế mà không có ai bảo U U đi luyện đàn, bé có chút không quen.
"Mẹ ơi, mẹ ơi!"
"Mẹ ơi, con phải luyện đàn rồi!"
"Mẹ ơi, sao mẹ không thúc giục con luyện đàn vậy!"
U U chạy tới phòng của Úc Lan, quả thực khắc lên trên mặt một bộ dáng "Mẹ ơi hình như đã ba ngày rồi mẹ không đánh con."
Cho dù như vậy thì Úc Lan cũng không có thời gian quan tâm tới bé.
"Xuỵt!"
Cố Khải Châu bế U U lên, nhỏ giọng nói:
"U U ngoan, hai ngày nay mẹ có việc quan trọng phải làm, con ngoan một chút, đừng làm phiền mẹ nha."
"Việc gì vậy ạ?" Thật ra bé muốn biết có chuyện gì mà còn quan trọng hơn so với chuyện mắng bé.
Cố Khải Châu cười tủm tỉm trả lời: "Người đại diện của mẹ con, chính là dì Tiểu Quan đó, dì ấy hy vọng mẹ con có thể trở về đóng phim. Lúc đó U U sẽ nhìn thấy mẹ ở trong rạp chiếu phim đấy, con có vui không?"
Phim điện ảnh không phải mới quay xong là có thể chiếu ngay, lúc U U hai tuổi rưỡi, cuối cùng thì bộ phim mà Úc Lan quay trước khi kết hôn đã được công chiếu, cả nhà bọn họ đều đi xem.
Tất nhiên, chỉ có Cố Khải Châu và Úc Lan là mang theo xúc động đến đó xem phim, còn U U thì chỉ nằm ngủ cả buổi.
Khuôn mặt Cố Khải Châu tràn đầy hứng khởi và vui sướng, giống như chính ông đã nhận được một giải thưởng lớn vậy, nhưng mà khi nghe thấy lời này, U U ngây người hai giây, sau đó đôi mắt to tràn ngập nước mắt, bật khóc:
"Oa oa oa --! Mẹ đừng đi đóng phim mà! Sau này mỗi ngày mẹ đều có thể mắng con chỉ là mẹ đừng đi quay phim có được không, hu hu hu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.