Chương trước
Chương sau
Ngồi trên lưng sư tử, bé cũng không cảm thấy bị xóc nảy quá mức kịch liệt.
Sư tử cố tình phóng nhẹ bước chân khi đáp xuống đất, U U nắm chặt lông mao của nó cũng không bị lung lay.
Thậm chí bé còn dư sức vươn cái đầu nhỏ từ đám lông xù xù, tò mò quan sát cảnh sắc xung quanh đang không ngừng thay đổi.
Oa..
Không ngờ bé lại đang cưỡi trên lưng sư tử ngắm phong cảnh..
So với ô tô và Transformers gì đó mà Sầm Tùy thích thì cái này tốt hơn nhiều!
"Chơi thật vui!"
Nghe bé vui vẻ cười khanh khách, Ung Trạch cũng có chút ngoài ý muốn với lá gan lớn của bé.
Cậu đã ở núi Trường Trạch rất lâu, mấy năm gần đây mới bắt đầu chậm rãi tiếp xúc với xã hội loài người, đặc biệt là sau khi quen biết với U U, hiểu biết mới trở nên phong phú hơn.
Không giống yêu quái, con người phát triển ngược hướng với các loại sinh vật khác.
Khi con người còn nhỏ đã có dũng khí xuống sông bắt cá, leo cây hái quả, cậu cũng từng gặp một đứa bé dùng tay bắt rắn.
Nhưng mà khi lớn lên, hình như cái gì con người cũng sợ.
Sợ sâu bọ, sợ bùn đất làm dơ quần áo, sợ nói lời thật lòng với người khác, ngay cả khóc cũng sợ bị người khác nhìn thấy.
Rất nhiều lúc, hình như các bạn nhỏ càng dũng cảm hơn một chút.
Dù sao, khi U U nhìn thấy yêu quái biết nói cũng không bị dọa sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, điều này khiến Ung Trạch, người biết rõ năng lực khóc rống trong vòng ba giây của U U vô cùng bất ngờ.
Ung Trạch chở U U chạy vội một đường, rất nhanh đã đến một nơi bố trí yêu quái gần nhất.
Nhưng mà chỗ này lại khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, hơn mười phút trước, khi đi qua nơi này cậu còn nhìn thấy rất nhiều người đang đặt thêm máy quay trong sân, nhưng hiện tại nơi này lại không có ai cả, chỉ còn vài thiết bị nằm đó.
Ung Trạch đang nhìn quanh bốn phía tìm kiếm nhân viên công tác, còn U U lại giống như người máy đã được ra lệnh đi tìm nguyên liệu nấu ăn, bé chỉ nghĩ đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên liếc mắt một cái bé đã nhìn thấy cái rổ đựng rau quả và thịt.
"Là đồ ăn!"
Mắt U U sáng ngời, hưng phấn reo lên.
Bé đã đi rất lâu, đã sớm đói bụng, lúc này lại nhìn thấy trong rổ có rau, ớt xanh, cà chua, còn có thịt và trứng gà, trong đầu của bé đã hiện lên thực đơn rồi!
Ung Trạch thả U U đang ngồi trên lưng xuống dưới.
U U đang mặc trên mình một bộ đồ sư tử lông xù lập tức như món đồ chơi được lên dây cót, nghiêng trái ngã phải mà chạy qua lấy cơm chiều của bé, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Thẳng đến khi đã thõa mãn ôm lấy giỏ rau, bé mới quay đầu lại muốn chia sẻ niềm vui với sư tử.
Nhưng mà----
"Sư tử?"
U U ôm giỏ rau nghi ngờ nhìn quanh bốn phía.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lúc nãy là chú nhân viên an ninh cùng chú quay phim--- Bây giờ ngay cả sư tử cũng không thấy đâu?
Trốn ở sau cây, Ung Trạch đã hóa thành người nhẹ nhàng thở ra.
Những người kia không ở chỗ này, chắc là đã đi tìm U U rồi, chỉ cần bé ngoan ngoãn đứng đợi ở chỗ này thì rất nhanh nhân viên công tác sẽ đến tìm bé..
"Bên kia! Là U U sao?"
Từ xa truyền đến âm thanh của nhân viên công tác.
"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi! Mọi người không cần hoảng sợ! Gọi bác sĩ lại đây xem cô bé có bị thương không!"
Ung Trạch vừa mới thả lỏng lại lần nữa nhấc lên lo lắng.
Nghe âm thanh thì có vẻ ở bốn phương tám hướng đều có nhân viên, nếu cậu biến về nguyên hình rời đi khẳng định sẽ xác nhận tin đồn núi Trường Trạch có yêu quái, nhưng nếu vẫn duy trì hình người, khẳng định sẽ bị U U quấn lấy hỏi tại sao cậu lại ở chỗ này.
Tiến thoái lưỡng nan*, giữa mày Ung Trạch thoáng nặng nề, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên bộ trang phục yêu quái của một nhân viên công tác.
* Tình huống khó xử, bế tắc, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Ở bên kia, cuối cùng nhân viên công tác cũng an tâm khi tìm thấy U U.
U U rời khỏi tầm mắt bọn họ chỉ khoảng mười phút nhưng mười phút này tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, chỉ sợ ở nơi rừng sâu núi thẳm này U U sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may nhìn qua thì không thấy cô bé bị thương.
".. Con không có việc gì, hóa ra lúc nãy chú bị ngã ạ, chú có bị chảy máu không, có bị đau không ạ?"
Người quay phim cho U U cũng ở trong đám người, U U ngoan ngoãn để cho cô bác sĩ kiểm tra, sau khi thấy chú ấy, dù cách thật xa bé vẫn vẫy tay hỏi thăm.
Người quay phim cảm động, nhưng cũng tự trách: "Không sao, không sao, cũng không bị trầy da, U U không cần lo lắng cho chú."
Đều do hắn nhất thời sơ ý, còn làm nhân viên an ninh vốn phải bảo vệ U U cũng bị liên lụy, mất dấu U U.
Tuy rằng không xảy ra chuyện gì nhưng đây là một sai lầm rất lớn.
U U lại không hiểu chú ấy đang tự trách, chỉ biết chú ấy bị té ngã.
"Không được, cô bác sĩ, cô cũng qua khám cho chú ấy đi ạ, còn có chú Tiểu Hắc, té ngã rất đau!"
Chú Tiểu Hắc chính là người đi theo bảo vệ bé.
Người quay phim vô cùng cảm động, ngồi xổm xuống hỏi U U:
"Lúc U U không thấy hai chú ở đó, cháu có sợ hãi không?"
U U ưỡn ngực, tự hào nói:
"U U không sợ! U U cũng không khóc! Còn tìm được yêu quái đó!"
Mọi người nghe vậy sửng sốt, một lát sau mới phản ứng, bé đang nói đến nhiệm vụ đi tìm yêu quái.
Vì thế mọi người đều thiện ý cười cười, cảm thấy tuy rằng ở rất nhiều nhiệm vụ biểu hiện của U U cũng bình thường, nhưng bé vẫn có ý thức phải hoàn thành chúng.
Nhưng mà người đóng vai yêu quái cũng đi tìm bé, bé lại tự mình tìm đường quay về, vậy thì làm sao tìm được yêu quái?
U U thấy mọi người đều không tin bé, có chút sốt ruột mà đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.
Vừa nãy còn ở đây mà!
Sư tử đâu!
Bé tìm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một hình dáng quen thuộc đứng ở sau thân cây.
"Người anh em, sao lại thế này?"
Khi nhân viên công tác đóng vai yêu quái quay lại đã thấy trang phục của mình bị người khác mặc, không khỏi có chút nghi ngờ.
"Cậu là ai? Sao lại mặc trang phục của tôi?"
Có trang phục sư tử che ở ngoài, nhân viên công tác không rõ người bên trong là ai, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh.
Trầm mặc vài giây, bên trong truyền ra một giọng nói:
".. Đạo diễn nói tôi làm, để anh nghỉ ngơi một chút."
Nhân viên công tác bán tín bán nghi nhìn cậu, nhưng cũng không hỏi thêm.
Rốt cuộc vì đi tìm U U mà bọn họ chạy khắp nơi, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, người này cũng đã mặc đồ xong, bớt một lần lăn lộn cũng tốt.
"Vậy giao cho cậu, tôi đi nghỉ ngơi một chút, mệt thì nói tôi, tôi thay cậu!"
Người này cũng có nghĩa khí, vỗ vỗ vai cậu, xoay người rời đi.
Trốn trong trang phục sư tử, lúc này Ung Trạch mới thoáng yên tâm.
"Là người kia sao?"
Nhân viên công tác thấy U U chỉ vào Ung Trạch phía sau cây, cười tủm tỉm sờ sờ đầu U U:
"U U thật thông minh, đó chính là yêu quái, chúc mừng con đã tìm thấy!"
U U chăm chú nhìn hình dáng kia vài giây, nghiêm túc lắc đầu:
"Đó không phải yêu quái, đó là người giả thành yêu quái."
Nhân viên công tác: .
"U U từng gặp sư tử thật, các chú không lừa con được đâu!"
Phát sóng trực tiếp đã được mở lại, biết U U không bị thương, rốt cuộc khán giả cũng yên tâm.
U U cũng không biết có nhiều người đang lo lắng cho bé, sau khi cô bác sĩ rời đi, bé nhanh chóng nhấc chân chạy đến chỗ sư tử giả mà bé đã nhìn chằm chằm nãy giờ.
".. Anh có phải là nhân viên công tác đóng giả thành yêu quái không ạ?"
U U chống nạnh, lời lẽ chính đáng mà đứng trước mặt Ung Trạch, ra vẻ "Em biết anh là giả, anh không lừa được em".
Mặc trang phục sư tử cùng với mũ trùm đầu, Ung Trạch chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện với U U qua lỗ nhỏ trên mũ.
Cậu trầm mặc lắc đầu.
Không phải.
Cậu không phải nhân viên công tác đóng giả yêu quái.
Cậu là sư tử thật đóng giả thành yêu quái sư tử.
U U có chút ghét bỏ nhìn người đóng giả sư tử trước mặt, rốt cuộc bé cũng vừa mới thấy sư tử thật, lông của sư tử có ánh vàng rực rỡ, không hề giống anh đóng giả này.
Nhưng bây giờ bé không tìm thấy sư tử thật, U U đánh giá trong chốc lát, cuối cùng dắt tay cậu.
".. Được rồi, chúng ta kiên nhẫn chịu đựng một chút vậy!"
Người xem qua màn hình và nhân viên công tác ở hiện trường cùng cất tiếng cười.
Sau khi lấy được nguyên liệu nấu ăn, các bạn nhỏ dắt theo yêu quái trở về nơi tập hợp, Ung Trạch mặc trang phục đạo cụ chỉ để giải quyết vấn đề rắc rối khi nãy, không nghĩ tới cậu lại trở thành nhân viên công tác.
Đã như vậy, cậu cũng chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
Tới nơi tập hợp, mọi người đều biết U U thiếu chút nữa đi lạc, Cố Khải Châu còn chưa nói cái gì, bố của Chu Chu đã hành động trước.
Lập tức chạy tới ngồi xuống hỏi U U có bị thương hay không, có sợ hãi không, lần sau có nhiệm vụ thì bảo Chu Chu cầm rổ cho.
Sự nhiệt tình của bố Chu Chu làm U U phát ngốc, gật gật đầu nói:
"Rổ không phải con cầm, anh yêu quái cầm."
Bố Chu Chu vẻ mặt hiền từ: "Có người cầm là được, U U của chúng ta không thể cầm đồ nặng như vậy được."
Chu Chu: ? Con mới năm tuổi có thể cầm đồ nặng như vậy sao?
Con trai ruột bị ghét bỏ đứng một bên tức giận mà cúi đầu liếc ba mình, bên kia U U đã gấp không chờ nổi kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc nãy.
".. Sau khi bò lên, oa---! Một con sư tử thật lớn! Nó cắn mũ của em, sau đó sau đó, nó còn để em ngồi trên lưng, mang em chạy đi, lông của nó rất mềm rất thoải mái.."
Cố Diệu Diệu nhìn nhân viên công tác giả yêu quái đứng bên kia, không thể hiểu được quá trình, cô liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, suy nghĩ xem người đang mang theo cái mũ trùm đầu như thế này thì làm sao ngậm mũ của U U.
U U hưng phấn ôm đùi Cố Khải Châu hỏi:
".. Ba ba ba ba chúng ta có thể nuôi một con sư tử không? Như vậy sư tử có thể làm bạn với Miên Miên!"
Cố Khải Châu: "U U ngoan, nếu thật sự nuôi sư tử, người một nhà chúng ta cũng sẽ đi vào trong bụng sư tử làm bạn với nhau đó."
U U: ? Ba ba đang nói cái gì?
Lấy được nguyên liệu nấu ăn, mọi người đều nghĩ rằng ai về nhà nấy chuẩn bị bữa tối, không nghĩ tới đạo diễn Chu cười thần bí nói nhân viên công tác đi thu rổ của mọi người.
".. Chúng tôi sẽ theo thứ tự đưa rổ về nhà, nhưng mà chúng ta không vội trở về chuẩn bị bữa tối, đừng lo lắng, tôi đảm bảo đêm nay, khi mọi người trở về sẽ có nàng tiên ốc chuẩn bị bữa ăn phong phú chờ mọi người."
"Bây giờ, ba ba và các bạn nhỏ phải tham gia một cuộc thi bắt cá để nhận được một món quà xinh đẹp tặng cho nàng tiên ốc."
"Đã nói xong, mời mọi người đi thay quần áo rồi đi ra dòng suối nhỏ phía trước để bắt đầu cuộc thi bắt cá!"
U U cùng các bạn nhỏ khác sục sôi ý chí chiến đấu mà phụ họa.
Chỉ có Cố Diệu Diệu đang bình tĩnh đã đoán được nàng tiên ốc trong miệng đạo diễn Chu chính là các bà mẹ.
Những người khác thì cô không biết, nếu thật là Úc Lan thì..
Bữa tối phong phú?
Ăn được cái rắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.