U U xách theo rổ nhỏ thở hổn hển leo núi, cũng không biết đã có người lén lút trả thù cho mình. "Chị ơi, làm sao vậy ạ?" Bỗng nhiên phát hiện Cố Diệu Diệu dừng bước, U U thở hồng hộc quay đầu lại nhìn cô. Cố Diệu Diệu cho bé nhìn bản đồ: "Đích đến của hai người chúng ta không giống nhau, chị phải đi bên này, em phải đi bên kia." U U sợ ngây người. Sau đó ôm chặt đùi Cố Diệu Diệu. "Em không muốn tách khỏi chị đâu--! Em không muốn!" Một loạt động tác rất trôi chảy, cô bé gắt gao ôm lấy đùi chị gái mình, như muốn nói "em thảm như vậy mọi người thật sự nhẫn tâm tách chúng ta ra sao". Đáng tiếc Cố Diệu Diệu đã sớm miễn dịch với sự dễ thương của em gái mình, hết sức vô tình mở tay bé ra: "Em muốn." "Huhu em không muốn mà!" "Em phải muốn." ".. Chị, chị không yêu em!" Với tâm lý của người trưởng thành 20 tuổi, Cố Diệu Diệu rất rõ ràng vì sao chương trình lại bố trí loại phân đoạn này. Tuy rằng U U còn nhỏ tuổi, nhưng bé được nhân viên an ninh quá tốt, điều này cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt. Dù sao rất nhiều đứa trẻ lớn lên ở nông thôn đều có thể bóp chặt cổ con ngỗng lớn, chỗ nào giống như bé luôn bị bắt nạt đến mức vắt giò lên cổ chạy? "Mặc kệ chị có yêu em hay không, chị cũng không thể đi cùng em nữa rồi." Khán giả nhìn hai cái bánh bao trên màn hình, một lớn một nhỏ, đứa lớn đang nghiêm trang nói: "Em đã trưởng thành, nên tự mình ra ngoài phiêu bạt rồi." U U ba tuổi: ? Tuy rằng ngày thường nuông chiều bé, nhưng thời điểm mấu chốt, Cố Diệu Diệu vẫn bước đi một cách dứt khoát. U U vẫn luôn có ba, có anh chị, còn có nhóm nhân viên công tác tầng tầng lớp lớp nhân viên an ninh, đột nhiên rời khỏi đám người kín không một kẽ hở này, xung quanh chỉ còn lại một chú quay phim và một chú nhân viên an ninh, trong lòng bé có chút sợ hãi. Nhưng mà sợ thì sợ, giọng điệu của bé vẫn rất lớn. ".. Chú ơi, chú phải dắt cháu thật tốt nhé, nếu không chú sẽ ngã đấy." U U không thừa nhận là bản thân đi không ổn định, nói một cách rất đàng hoàng. Nhân viên an ninh dở khóc dở cười đáp: "Chú đi rất ổn, chúng ta không thể trợ giúp cháu hoàn thành nhiệm vụ, con đường này cháu phải tự đi rồi." Sau khi bị từ chối một cách dịu dàng, cái tay nhỏ của U U vẫn giơ giữa không trung, nhìn qua đáng thương vô cùng. Không có người dắt, bé đành phải vác cái rổ lớn, vừa nỗ lực leo núi, vừa lẩm bẩm: "Không ai thương, không ai yêu, U U là một cây cải thìa trong đất!" 【 Ha ha ha ha ha vì sao tiểu bảo bối U U của chúng ta càng đáng thương càng buồn cười thế này! A ha ha ha 】 【 Cải thìa U U cũng vô cùng đáng yêu ahhhh】 【 Ha ha ha U U mẹ yêu con quá đi mất! Con không phải cải thìa con là tiểu khả ái! 】 Đáng tiếc khán giả ở Weibo gào thét lợi hại, U U vẫn phải tự đi đường. Dựa theo sắp xếp của chương trình, các yêu quái giữ nguyên liệu nấu ăn đều là nhân viên công tác đóng giả, bọn họ mặc trang phục da thú, có người hóa trang thành gấu trúc, có người hóa trang thành con hổ, sẽ cùng giao lưu một chút với các bạn nhỏ. Mà trên con đường bố trí cho U U, đúng là có một nhân viên công tác mặc trang phục sư tử. ".. Chú ơi, có phải cháu đi nhầm đường rồi đúng không ạ?" Đi nửa ngày vẫn không nhìn thấy yêu quái, kiên nhẫn của bé con tràn ngập nguy cơ sụp đổ. Bé thật sự đã đi nhầm đường, có điều người quay phim và nhân viên an ninh đều không thể nói cho bé biết. U U buồn rầu cầm bản đồ xem xét lại một cách nghiêm túc cẩn thận, nhưng mà từ góc nhìn của khán giả, logo của chương trình ở phía sau bản đồ bị ngược, hiển nhiên bé cầm ngược bản đồ rồi. Nhưng vẻ mặt của U U vẫn vô cùng nghiêm túc, trông giống như đang so sánh rất chuyên nghiệp, sau đó quyết đoán đi theo một phương hướng hoàn toàn sai lầm: "Chú ơi, chúng ta đi thôi! Lần này chắc chắn không sai!" U U tự tin dùng tay chân, tiếp tục leo lên trên theo sườn núi nhỏ. Nhân viên an ninh nhìn bốn phía. * * * Tuy rằng có chút lệch đi so với lộ trình bình thường, nhưng chỗ sâu trong rừng vẫn còn cách xa, hẳn là không có vấn đề gì. Anh ta vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên thấy người quay phim lảo đảo một cái, trượt một đường theo dốc, thậm chí anh ta còn không kịp hô lên một tiếng. Nhân viên an ninh nhanh tay lẹ mắt, nhưng bởi vì camera trong lòng người quay phim thật sự quá nặng, một mình nhân viên an ninh không thể kéo lên được, hơn nữa còn bị kéo theo hơn mười mét, giống như trượt dài trên một bậc thang trơn bóng. Nhưng mà U U đang tập trung leo lên trên hoàn toàn không phát hiện hai người phía sau bị tụt lại. Bé thở hổn hển lăn lộn trèo qua cái dốc dựng đứng này, lập tức bị cảnh đẹp trên những ngọn đồi bằng phẳng trải ra trước mắt hấp dẫn. Gió thu thổi đến, hoa cỏ rào rạt đung đưa, từng đàn chim bay qua trên cây tuyết tùng, để lại bóng dáng nhẹ nhàng trên bầu trời xanh thẳm. "Oaaa, thật xinh đẹp!" U U ngơ ngác ngẩng đầu, giống trẻ dưới quê chưa hiểu việc đời. Nhìn hoa cũng thấy mới mẻ, nhìn cây cũng thấy mới mẻ, thậm chí bé còn ngồi xổm xuống nghiên cứu một tảng đá lớn cả nửa ngày. Không có người quay phim và nhân viên an ninh ở bên đốc thúc, nháy mắt bé đã quên nhiệm vụ lúc đầu của mình, nhảy nhót đuổi theo một con bướm, bé chạy rất xa, mắt thấy sắp chạy đến gần vách đá nguy hiểm-- U U thả người nhảy ra ngoài, bỗng nhiên hai chân treo lơ lửng giữa trời. U U mặc bộ quần áo sự tử nhỏ bị một người xách lên, bé như bị bóp chặt cổ, chỉ còn tay chân ngắn nhỏ vùng vẫy điên cuồng giữa không trung. Vùng vẫy một lúc, bé lại phát hiện bản thân cách mặt đất càng ngày càng xa, tựa như "người" vừa mới xách bé lên đang chậm rãi đứng dậy, từng bước chạy trở về. U U trợn tròn mắt. Đây rõ ràng không phải tiếng bước chân của con người. Bé nghĩ tới mấy con dã thú trong thế giới động vật ngậm con mồi tha về hang ổ của mình, bé cảm thấy hiện tại mình cũng giống một con cừu non, từng bước một đi vào cái miệng to dính đầy máu của dã thú. Ung Trạch ngậm U U cũng có chút khó khăn. Cậu đã sớm nhìn thấy bóng dáng của đám người U U, nhưng cũng không ra mặt, chờ đến khi hai nhân viên công tác kia không cẩn thận trượt xuống dốc, vốn dĩ Ung Trạch muốn biến hình đến hỗ trợ. Nhưng mà cậu mới vừa nghĩ đến cái ý niệm này, đã thấy U U vung chân chạy như điên đến mép vách đá. "Huhuhu.. đừng ăn tôi.. U U không có thịt đâu.. không thể ăn.." Cô bé khóc nức nở, bị dọa đến mức nói năng lộn xộn. Ung Trạch lấy hình dáng sư tử để hiện thân cảm thấy tiến thoái lưỡng nan*. * tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong Nếu buông U U ra, cậu sẽ không kịp đi xa, bộ dạng hiện tại của cậu có lẽ sẽ dọa bé. Nhưng cứ ngậm như vậy, hình như.. cũng dọa bé khóc rồi. Cô bé vung chân lung tung được đặt nhẹ nhàng trên một cục đá lớn. Mũ trên bộ trang phục sư tử nhỏ của bé bị kéo lệch ra, bởi vì giãy giụa nên tóc có chút lộn xộn, nhìn qua giống đứa nhỏ ăn xin bị bắt nạt. Nhưng mà U U đang bị dọa đến mất hồn mất vía lại tập trung nhìn vào một chỗ, lập tức ngốc tại chỗ. Con sư tử với cái bờm vàng tắm mình dưới ánh mặt trời, làn gió từ khe núi thổi đến khiến bộ lông xinh đẹp của nó nhẹ nhàng đong đưa, mỗi một cọng lông mao đều tỏa sáng dưới ánh mặt trời. - - -Bộ dạng này hình như đã thấy ở nơi nào đó.. - - -Nghĩ không ra, nhưng.. Rất oai phong! Sư tử lẳng lặng nhìn bé một lúc, lo lắng bé sợ hãi, sau đó yên lặng lui lại mấy bước. Nhưng mà U U-lần thứ hai bị cảnh này làm mờ hai mắt rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bé không tiếng động đánh giá trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: ".. Anh có phải yêu quái không?" Bé còn cảm thấy điều mình nghĩ rất có lý! Khi vừa mới bắt đầu chương trình đã kể chuyện xưa về sư tử ở núi Trường Trạch cho bọn họ, nói rằng sư tử sinh sống ở thảo nguyên, ngọn núi này không nên có sư tử, nếu có nhất định là yêu quái. - - -Vậy trước mắt bé, còn không phải yêu quái chương trình bảo bọn họ tìm hay sao! Nghĩ đến là do chương trình bố trí, trái tim đập bùm bùm của U U rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Ung Trạch được U U mù quáng tín nhiệm có chút nghi hoặc. Cậu.. còn chưa mở miệng nói chuyện mà? Đứa trẻ bình thường ở trong rừng rậm nhìn thấy một con sư tử lớn, phản ứng đầu tiên không phải là nên bỏ chạy khi gặp dã thú à? Sao bé lại có lối suy nghĩ như vậy, lập tức đoán được cậu là yêu quái? "Anh khẳng định là yêu quái!" Không chờ sư tử đáp lại, U U đã chắc chắn kết luận của mình nhất định không sai. Đừng nhìn ngày thường bé ngốc nghếch, thời điểm mấu chốt bé lại rất thông minh! "Giao đồ ăn ra đây đi ạ!" U U xoè hai cái móng vuốt ra, xin một con sư tử trẻ đồ ăn giống như xin người lớn kẹo. Ung Trạch rũ mắt nhìn cô bé mặc trang phục sư tử trước mắt này. Đúng lúc gió thổi đến có chút lớn, cô bé cài lại nút của cái mũ, cả người đều được che kín trong bộ quần áo nhỏ xù xù ấm áp, chỉ còn lại một khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, một đôi mắt đen linh động. Khi bé đi lại, cái đuôi nhỏ phía sau phết đất lảo đảo lắc lư theo, vô cùng ngây thơ chân thành. "Anh, có phải anh không muốn cho em đúng không? Muốn giữ lại để bản thân ăn?" U U nhìn cậu chậm chạp không phản ứng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Vốn dĩ bé muốn kêu chú quay phim và chú nhân viên an ninh giúp bé, nhưng mà vừa quay đầu lại, U U mới phát hiện hai người vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau bé đều không thấy đâu. Gió thổi lạnh buốt, những nơi bé có thể nhìn thấy một người cũng không có. U U nuốt nước miếng, mười mấy giây trước còn đúng lý hợp tình bây giờ bé bỗng nhiên chột dạ, trên mặt mờ mịt có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sao không thấy chú nhân viên an ninh của bé nữa! - - -Sao hai người lớn như chú nhân viên an ninh và chú quay phim lại không thấy đâu nữa! Quan trọng nhất chính là, chú nhân viên an ninh không ở đây, nếu yêu quái bắt nạt bé thì làm sao bây giờ? Vì thế bé vô cùng xem xét thời thế, giọng nói nháy mắt nhỏ xuống. Trước khi đi, chị đã dặn dò bé đủ kiểu, nhất định phải kiên trì, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt. U U không hiểu phải kiên trì tới trình độ nào mới được trầm trồ khen ngợi hoàn thành nhiệm vụ tốt, giống như bé hiện tại, tuy rằng sợ đến mức cẳng chân run run, nhưng còn chưa khóc.. Có được coi là nỗ lực kiên trì không? Đôi mắt màu hổ phách của con thú phản chiếu dáng vẻ cố nén sợ hãi của cô bé, đứng oai phong, cậu suy nghĩ một lúc, khuỵu gối xuống đất, mở miệng hỏi. Giọng nói dưới hình dạng sư tử của cậu khàn khàn, nghe không ra sự du dương trong sáng khi ở hình dạng con người. U U trừng lớn mắt. Nó quả nhiên là yêu quái có thể nói! Nhưng mà khác với người lớn, nếu người lớn gặp phải một con sư tử có thể nói, chắc chắn sợ tới mức ngất tại chỗ, nhưng mà đối với trẻ con mà nói, loại giả thiết kỳ quái này bọn nó tiếp thu rất nhanh. Rốt cuộc yêu quái có thể giao tiếp cũng gần gũi với con người hơn nhiều so với một con sư tử đơn thuần. Nghe xong nhiệm vụ của U U, Ung Trạch liếc mắt nhìn cái rổ lớn của bé, ý bảo bé bò lên lưng cậu: "Anh mang em đi." Hai nhân viên công tác đi theo bọn họ chắc đã phát hiện U U mất tích, trên đường Ung Trạch tới có thấy nơi mấy nhân viên công tác tập trung, hẳn là điểm các bạn nhỏ làm nhiệm vụ. Cậu không thể xuất hiện trước nhiều người như vậy, nhưng trộm đưa bé đến gần điểm nhiệm vụ, chắc là vẫn an toàn? U U mặc trang phục sư tử nhỏ nghiêng đầu, còn đang suy nghĩ xem nó muốn mang bé đi như thế nào, tiếp theo liền thấy con sư tử lớn với giọng nói dịu dàng trước mắt nhẹ nhàng ngậm lấy mũ nhỏ của bé, sau đó ném lên-- U U ngã vào bộ lông mềm mại ấm áp. Thật mềm thật mềm thật mềm! U U phát hiện đại lục mới đã hoàn toàn quên sợ hãi việc này, chui đầu vào bộ lông mềm mại điên cuồng cọ tới cọ lui. - - -Giống như món đồ chơi lớn có lông mềm mại! Mà Ung Trạch bị bé coi như thảm lông cũng không có chút tức giận gì, chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu. "Nắm chặt một chút, nếu không sẽ bị văng ra đấy." Sau 1 giờ chiều ánh mặt trời vàng rực rỡ, con sư tử biết nói nhẹ nhàng lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]