Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết Beta-er: Thiên Bách Nguyệt * * * "Vậy chín cộng hai?" Biểu cảm tràn ngập tự tin của U U bỗng khựng lại. Ai da! Câu hỏi này nằm ngoài đại cương mà! Mắt thấy vẻ mặt đắc ý của bé lập tức ỉu xìu xuống giống hệt như quả bóng cao su xì hơi, Thẩm Tịch Xuyên thấy cũng đủ rồi liền dừng lại, an ủi nói: "Không sao đâu, cái đề này rất khó, không biết cũng bình thường thôi." Thẩm Tịch Nhiên không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ đánh giá phép cộng trừ trong phạm vi 10 số là rất khó. Cậu cảm giác mình đã bị U U tra tấn đến mức dù thế nào cũng có thể ôn hòa bình tĩnh Lúc này U U mới lần nữa tìm về được tự tin, cường điệu: "Vâng! Cái này rất khó, U U còn chưa có học được!" Thẩm Tịch Nhiên nghi hoặc sao đột nhiên U U lại thông suốt, hỏi bé học khi nào, U U vui vẻ nói: "Là anh Việt Minh dạy em đó! Em dạy anh ấy tiếng Anh, anh ấy dạy em học đếm!" * * *Bé đến 26 chữ cái cũng không nhớ được, có thể dạy người khác tiếng Anh? Thẩm Tịch Xuyên tỏ vẻ hoài nghi đối với việc này. U U còn đang đắm chìm trong sự lợi hại của mình, thuận tiện điên cuồng phun rắm cầu vòng* khen Việt Minh: "Anh Việt Minh rất là lợi hại! Anh ấy dạy em một lúc, em đã có thể nghe hiểu!" (*Khen ngợi hoa mỹ, thấy thần tượng của mình mọi mặt đều hoàn hảo, đến rắm cũng có thể biến thành cầu vòng) "Anh ấy còn thể đọc thuộc thiệt nhiều thiệt nhiều từ đơn, tất cả đều nhớ rõ ràng!" "Em còn nhìn thấy anh ấy được thầy giáo phát rất nhiều ngôi sao nhỏ! Rất rất rất là nhiều luôn! Thầy giáo nhất định rất thích anh ấy!" Chờ U U cao hứng xong chạy tới khoe với Úc Lan hôm nay mình thông minh như thế nào, Cố Diệu Diệu đã đi ra từ phòng bếp, hiển nhiên nghe được âm thanh to như cái loa nhỏ của U U. Dì Trương cũng nghe được rõ ràng, dì ngượng ngùng mà nói: "Là tiểu thư U U thông minh chứ không phải đều là công lao của Tiểu Minh, tiểu thư U U thật lương thiện.." Thẩm Tịch Xuyên nghe thấy dì Trương theo bản năng hạ thấp Việt Minh, nhíu nhíu mày. Cố Diệu Diệu lại càng trực tiếp. "Sao lại không phải là công lao của anh ấy chứ." Cô bé 6 tuổi nhìn bà ta, ánh mắt trong suốt. "Người dì Úc mời đến dạy cho U U là tiến sĩ học ở nước ngoài, còn có Thẩm Tịch Xuyên, thầy giáo nói anh ấy giải được cả đề Olympic Toán lớp 6 nhưng vẫn không dạy được U U đấy." Không hiểu sao Thẩm Tịch Xuyên bất giác cảm nhận được sự trào phúng của Cố Diệu Diệu. Cô vẫn bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Nếu là anh Việt Minh dạy được U U thì anh ấy thật sự rất lợi hại." Dì Trương kinh ngạc nhìn Cố Diệu Diệu. Bà không có giao lưu nhiều với cô bé trưởng thành sớm này, cũng không có giao tiếp gì với Việt Minh, bởi vậy bà không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên khẳng định Việt Minh với bà, người không có tiếp xúc gì với cô. ".. A, vâng.." Bà lắp bắp vài tiếng. Xem bộ dạng của bà, hiển nhiên là không đặt lời này trong lòng. Cố Diệu Diệu tận tình tận nghĩa, cũng không có nói thêm nữa. Nhưng Thẩm Tịch Xuyên do dự trong chốc lát, lại nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: "Dì Trương, mấy chuyện này nếu cứ đối xử theo thói quen của người lớn, đối với trẻ nhỏ thật sự không tốt." Đối với những đứa nhỏ, khi giáo viên yêu cầu vẽ người sau này mình muốn trở thành, có bé vẽ mình sẽ trở thành nhà khoa học, còn sẽ trở thành nhà du hành vũ trụ, giấc mộng mơ tưởng ngây thơ lại lãng mạn như thế. Bọn chúng còn không có quan niệm về tầng lớp, tin tưởng mình và bạn bè khác đều giống nhau, đều cùng đứng dưới một bầu trời sao, tin tưởng sau này lớn lên là có thể duỗi tay hái xuống vì sao ấy. Nhưng mà dì Trương lại dùng phương pháp ôn nhu nhất, bóp chết thế giới quan thơ ngây tốt đẹp đó. Những gì hiện tại bà gieo xuống, là đang gieo sự tự ti vào chỗ sâu nhất trong lòng của đứa nhỏ. Dì Trương vẫn như đang lọt vào trong sương mù, tựa như không nghe hiểu cậu đang nói cái gì. Thẩm Tịch Xuyên thở dài một tiếng, không cách nào nói nhiều hơn nữa. * * * U U học được phép cộng, không ngờ lại thu hoạch được một hộp kẹo. Úc Lan: "Nếu con cũng có thể học được phép trừ, mẹ lại khen thưởng cho con một hộp chocolate." Chocolate! U U chưa từng nhiệt tình ham muốn học tập như vậy. Tuy rằng trước kia cũng không phải chưa từng dùng đồ ăn vặt để dụ dỗ, nhưng bởi vì bé thật sự học không vô, cho nên mặc dù lấy kẹo dán lên cái bảng ở trước mặt bé, học không được chính là học không được. Nhưng hiện tại không giống nhau! Hiện tại bé có kim bài phụ đạo! U U giúp thầy giáo Tiểu Việt luyện tập tiếng Anh, thầy giáo Tiểu Việt lại giúp bé học phép cộng trừ! Kẹo và chocolate bé đều muốn! Xông lên nào! Ý chí chiến đấu thúc giục bé mỗi ngày rời giường sớm, sáng sớm đi theo Việt Minh cùng học tập và nghỉ ngơi bên hồ thiên nga, lúc sau học xong Việt Minh sẽ đi lên lớp học bổ túc, bé thì dắt cừu về sân trong khu biệt thự. ".. Hôm nay dạy em cái gì em đều nhớ hết chưa?" U U gật gật đầu, hỏi lại: ".. Hôm nay chỉ anh cái gì anh đều nhớ hết chưa ạ?" Việt Minh cũng gật gật đầu. Hai thầy trò nhỏ lại hoàn thành nhiệm vụ học tập một ngày, hai bền đều cực kỳ hài lòng. "Anh đi học tiếp nha." Việt Minh dọn dẹp cặp sách, xoay người muốn đi, nhưng mà bỗng nhiên cậu ta lại nghĩ đến cái cái gì đó, dừng lại bước chân. "Cái kia.." Việt Minh ngượng ngùng cúi đầu, lông mi cậu ta vừa mảnh vừa dài lại cong vút, dưới ánh mặt trời xinh đẹp tựa lông vũ của thiên sứ. Cậu ta có chút thấp thỏm bất an nói: "Cảm ơn em nha U U." "Lần trước em tặng anh đồ chơi kia, anh rất thích, nhưng anh lại không cẩn thận làm hư rồi." "Anh xin mẹ tiền tiêu vặt, anh sẽ mua keo nước dán lại, em.. có phải sẽ tức.. tức.."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]