Chương trước
Chương sau
Editor: Hoàng Vũ Nguyệt.
Beta-er: Thiên Bách Nguyệt.
* * *
Đêm qua bầu trời lấp lánh ánh sao, sáng sớm hôm nay đúng thật là một ngày đẹp trời.
Đây cũng chính là buổi ghi hình cuối cùng trong kỳ đầu của chương trình.
"Bé con đi xa" quay tổng cộng bốn kỳ, mỗi kỳ sẽ được cắt ghép biên tập thành ba tập, vì vậy đối với mấy bố và bọn nhỏ mà nói, mỗi tập giống như một chuyến du lịch mỗi tuần một lần.
"Ba ba, chúng ta không mua quà về cho mẹ và anh trai ạ?"
U U với mái tóc lộn xộn ngồi trên ghế nhỏ, cầm dây thun, mặc cho Cố Khải Châu tay chân vụng về buộc lại tóc cho bé.
".. Mua quà à." Cố Khải Châu vẻ mặt khổ sở như có thâm cừu đại hận dây dưa với mái tóc nhỏ của bé, "U U muốn mua quà gì nào?"
Ngày đầu tiên cố gắng trở thành một người ba ba tốt, bắt đầu từ việc chải tóc cho con gái.
* * *Sau đó Cố Khải Châu hoàn toàn bị hiện thực đánh bại.
"Diệu Diệu đâu?"
Cố Khải Châu gãi gãi đầu, vô cùng hoang mang khi thấy mái tóc mà bản thân đã chải cho U U, lúc này mái tóc còn rối hơn so với lúc không chải.
"Bình thường buổi sáng chị gái chải đầu cho con kiểu gì?"
U U vẫn còn đắm chìm trong chủ đề trước:
"Mẹ thích xinh đẹp, anh trai thích học tập, mua cho mẹ lấp lánh lấp lánh, mua cho anh hai.. Mua bài tập ạ!"
Khi bé vặn đầu ngón tay liệt kê danh sách quà tặng, bé không biết rằng mái tóc của mình đã bị ba bé buộc cho thành hình dạng gì.
Ngày thường đều dùng dây lụa một trái một phải buộc thành hai bím tóc sừng cừu, lúc này lại như hai đống rơm, bím tóc nhỏ một cao một thấp, không giống một đứa trẻ đáng yêu nhu thuận mà như Thiên Sơn Đồng Lão* buộc tóc lên trời.
Ài..
Không, không sao đâu!
Phối hợp với khuôn mặt vẫn rất đáng yêu!
Diệu Diệu từ nhà vệ sinh đi ra nhìn vào mái tóc của U U, sợ tới mức giật lùi về sau.
Với kiểu tóc hiện tại của bé, trên mặt lại bôi một chút tro bụi, nói bé đi ra từ trong đám ăn mày cũng không có gì kỳ quái.
"U U.. chị giúp em chải lại tóc nhé?"
U U nghe vậy lại lắc đầu.
"Không cần không cần!"
Cô bé với mái tóc rối tung, cười ngây ngô ngốc nghếch lại rất đáng yêu.
"Ba chải, đẹp mà!"
Từ lúc sinh ra cho tới nay, đại khái đây là lần đầu tiên Cố Khải Châu tự mình chải tóc cho bé.
Có lẽ vì vậy mà cho dù không dễ nhìn bé cũng vui vẻ chấp nhận ra ngoài với mái tóc như vậy.
Cố Khải Châu tâm trạng phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của bé, ở trong lòng hạ quyết tâm sau này phải rèn luyện kỹ năng chải tóc thật tốt.
"Diệu Diệu.."
Cố Diệu Diệu nhanh chóng đè đầu mình lại:
"Cám ơn, không cần, con có thể tự chải đầu!"
Cố Khải Châu: . Có khó coi như vậy không?
Chờ Đinh Nghiêu rửa mặt xong đi ra, nhìn trái nhìn phải không thấy U U đâu, vừa định mở miệng hỏi, thì nghe trong nhà vệ sinh truyền đến một tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm--
"Hu oa a a a a"
Ba người bên trong đều bị hoảng sợ, cả kinh đồng loạt quay đầu, chỉ thấy U U từ bên trong đẩy cửa ra, đi theo phía sau.. là một con lợn nhỏ đang chạy như bay đuổi tới.
* * *!
"U U mau tới đây!"
Cố Khải Châu nhảy dựng lên bắt lấy U U, hoảng sợ nhìn con lợn nhỏ bất ngờ nổi điên.
Đây mới là một con heo con, còn rất nhỏ, cũng chỉ cao bằng một nửa Cố Diệu Diệu, theo lý thuyết loại lợn nuôi trong nhà này đều không có tính công kích gì, chưa kể đến chỉ là một con nhỏ như vậy.
Nhưng mà trước mắt bao người, nó lại như một con trâu bị chọc giận lao ra, đuổi theo sau U U đang chạy.
U U được Cố Khải Châu ôm cao cao vẫn chưa hết sợ, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy thành đường lượn sóng, hoảng sợ nói:
"Lúc nãy, nó.. nó hôn mông con aaa!"
Loại nhà nông thôn cũ xưa này, nhà vệ sinh thường được xây ngay cạnh chuồng heo.
Cố Diệu Diệu nhìn con heo giống như đã cắn thuốc, nghĩ thầm nếu U U mà chạy chậm một chút, khả năng nó sẽ không hôn mông của bé mà sẽ cắn rớt mông bé luôn.
Cố Khải Châu cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ông vẫn không nói với U U chuyện tàn nhẫn như vậy, chỉ nói:
"Có thể là con lợn nhỏ này rất thích U U, cho nên mới đuổi theo U U.."
Trên mí mắt U U vẫn còn đọng nước mắt, nhỏ giọng hỏi:
"Thật, thật ạ?"
"Thật!"
Dưới sự lừa gạt của Cố Khải Châu, U U thử thăm dò, từ trong ngực ông vươn đầu nhỏ rụt rè ra, thử vươn móng vuốt lắc lư trước mắt nó.
* * *Sau đó, con lợn thậm chí còn dữ hơn!
"Hu hu oa oa!" U U hai mắt ngập nước, tố cáo ông, "Ba, ba nói dối!"
"Khụ khụ."
Cố Khải Châu nhìn tổ tiết mục nhanh chóng trói con heo con lại mang đi, lại tiếp tục lừa bé.
"Không phải nói dối, là do nó quá phấn khích."
Nhưng chuyện này thật sự kỳ lạ.
U U cũng không phải là loại nít ranh cố ý bắt nạt động vật nhỏ, vì sao tất cả những con vật này lại hung dữ với bé như vậy?
Hơn nữa, thật không khéo, trò chơi cuối cùng của bọn họ lại là-
Thi cắt lông dê.
"Hu hu hu ba ơi, con không đi.. con sợ.."
Đỉnh đồi nuôi những con cừu còn rất xa, Cố Khải Châu ôm U U một đường vừa định thả bé xuống mặt đất, bé liền cuộn tròn chân nhỏ, hoàn toàn không dám xuống đất.
Có vẻ như thật sự bị dọa sợ.
Người lớn đương nhiên không biết vừa rồi đáng sợ như thế nào, ánh sáng nhà vệ sinh vốn dĩ đã rất tối, bé lấy hết dũng khí tự mình đi vào, không ngờ rằng vừa ngồi xổm xuống chưa được bao lâu, bé đã đầu cảm giác phía sau có chút không đúng.
Vừa quay đầu lại, một đôi mắt nhỏ đang lặng lẽ ở trong góc nhìn bé.
Hu hu.
Thật đáng sợ.
Về sau bé sẽ không bao giờ ăn thịt heo nữa.
U U gắt gao lôi kéo Cố Khải Châu, trông bộ dạng kiểu đánh chết cũng không được thả bé xuống.
Đạo diễn Chu nhìn thấy cũng không ép buộc, vẫn cứ bắt đầu nhiệm vụ cuối cùng trong kỳ này theo kế hoạch của chương trình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.