Lúc xuống xe, Cố Diệu Diệu nhìn U U nhảy chân sáo đằng trước lại nhìn qua Thẩm Tịch Xuyên. 
"Cô muốn làm gì?" 
Thẩm Tịch Xuyên ngước mắt. 
Cố Diệu Diệu nhìn kỹ cậu: "Vì sao tự nhiên cậu lại đối tốt với ẻm?" 
Sự khác thường ắt có âm mưu, sau mấy ngày quan sát, Cố Diệu Diệu đã nảy sinh nghi ngờ rằng Thẩm Tịch Xuyên có thật là một đứa trẻ hay không, bởi vậy càng thêm đề phòng cậu. 
"Tôi không biết sao cậu lại ghét U U nhưng cậu cũng không có lý do gì để bảo vệ ẻm." 
"Sẽ không phải là......" 
Cố Diệu Diệu đánh giá khuôn mặt không có thay đổi gì của cậu. 
"Sẽ không phải là cậu giả bộ tốt với con bé nhưng thật ra là muốn đổi cách chơi ẻm chứ?" 
Thẩm Tịch Xuyên không mở miệng. 
Nói chung cậu cũng không thể nói với Cố Diệu Diệu đó là ý định ban đầu của cậu nhưng vì hiện tại U U quá ngốc nên cậu có chút dao động. 
"Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám có chủ ý xấu gì với ẻm, tôi..." 
"Trước tiên cô tự xem lại mình đi." Thẩm Tịch Xuyên liếc cô,"Rõ ràng là học cùng một nhà trẻ còn để nhỏ bị bắt nạt, tôi thấy cô làm chị cũng không quá tốt đâu." 
Bị nói trúng tim đen, cổ họng Cố Diệu Diệu nghẹn lại. 
Thẩm Tịch Xuyên đẩy xe lăn đi xa. 
Đêm đó U U nằm ở trên giường, nhớ lại nguyên nhân vụ cãi nhau ở nhà trẻ, càng nghĩ càng giận, càng giận càng muốn khóc. 
Rất tức luôn đó! 
Lúc Cố Diệu Diệu leo lên giường xem bé, U U đang ụp đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.