Edit by Thiên Bách Nguyệt 
----------------------- 
Nhưng mà U U lại ngẩn người ra. 
Chuyện này cùng tưởng tượng của bé không giống nhau chút nào. 
Bé cuống quýt che trước người Thẩm Tịch Xuyên, sốt ruột vô cùng. 
"Không, không đáng sợ, mấy bạn không cần sợ hãi, mẹ tớ bảo chân của anh hai là cành cây, chỉ là bị gió thổi gãy thôi, ăn nhiều cơm vào là có thể mọc lại!" 
Bọn trẻ khác hoảng sợ trước logic không thể tưởng tượng nổi này của U U. 
Đừng có tưởng bọn tui là trẻ con mà đi lừa gạt! 
Chân sao có thể dài lại được! 
"Lừa người!!" 
Có bạn nhỏ lớn giọng phản bác. 
"U U là kẻ lừa đảo!!" 
"Chân sẽ không mọc lại! Tay cũng sẽ không!!" 
"Cậu ta không phải là kẻ lừa đảo mà là đồ ngốc ha ha ha..." 
"Đồ ngốc U U! Cậu bị lừa rồi!" 
...... 
Nửa ngày, Thẩm Tịch Xuyên mới từ từ hoàn hồn lại. 
Thì ra... Nhỏ bới cơm gắp đồ ăn cho cậu, rủ ăn quà vặt là do nghĩ chỉ cần cậu ăn nhiều hơn thì chân có thể dài lại? 
Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy buồn cười, cậu nhìn phần chân trống không nghĩ: 
Không thể trở lại nữa. 
Chân đã bị cắt bỏ. 
Hay cha mẹ đã mất. 
Cậu vốn nên khỏe mạnh chạy nhảy, có đầy đủ cha mẹ, toàn bộ đều không thể quay lại được. 
Thậm chí sống lại một đời, cậu cũng không thể thay đổi gì cả. 
"----sẽ dài trở lại!" 
Giọng nói non nớt yếu ớt mang theo tiếng nức nở, âm lượng lại không nhỏ, giống như con thú nhỏ mới sinh vận sức mở ra nanh vuốt nhỏ, dùng toàn lực nhe răng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-sung-vai-ac-ba-tuoi-ruoi/385043/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.