Chương trước
Chương sau
Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
(Cần tìm beta-or & editor)
------- ? --------
Chưa thể véo được mặt của nhóc mật đào.
Còn bị chị của bé mắng.
Cuối cùng còn bị xịt ướt như con gà rớt vào nồi canh.
(Thiên: Gà rớt vào nồi canh thường là để nấu chín mà nhỉ??)
Dù là Sầm Tùy trước nay luôn hào phóng, nhiệt tình thì giờ cũng có chút nóng nảy.
Nếu là cãi nhau bình thường giữa mấy đứa nhỏ, Úc Lan mới lười đến quản.
Nhưng Sầm gia cố tình lại làm nhà đầu tư, cũng đầu tư không ít hạng mục giải trí, không nói đến việc muốn có quan hệ tốt với Sầm gia, nhưng ít ra cũng không thể để con trai người ta mang theo ủy khuất về nhà, đây không phải là kết thù sao?
"Cố U U."
Thời điểm Sầm Tùy được đưa đi tắm rửa thay quần áo, Úc Lan híp mắt, như là uy hiếp mà nhìn về phía U U.
U U chột dạ lui về phía sau một bước.
—— Sau đó dứt khoát lưu loát nằm lăn ra trên mặt đất bắt đầu chơi xấu.
"Con không con không con không con không con không —"
U U lăn qua lăn lại rất hoàn mỹ mô phỏng cái gì gọi là lăn lộn la lối khóc lóc đúng nghĩa.
"U U không sai! U U không xin lỗi!"
Bé lại không phải cố ý cầm vòi nước phun Sầm Tùy.
Hơn nữa...... Không cẩn thận đụng phải van nước là U U khi nãy, cùng Cố U U hiện tại không có quan hệ!
Đúng lý hợp tình.jpg
Úc Lan cảm thấy đau đầu, tận lực kiên nhẫn mà khuyên bảo:
"Anh Sầm Tùy bị xối ướt cả người, U U là đứa bé ngoan, không thể không có lễ phép đúng chứ?"
U U cứ như bị oan ức rất lớn, ủy khuất ba ba mà kháng nghị nói:
"Là tại hắn bắt nạt chị!"
Chị ở trong mơ khóc đến tê tâm liệt phế.
Trước nay cô chưa từng thấy qua chị thương tâm như vậy.
Úc Lan nghe U U nói xong có chút ngoài ý muốn, Cố Diệu Diệu nghĩ hẳn là một màn nói chuyện với Sầm Tùy khi nãy bị U U hiểu lầm, vì thế giải thích:
"... Không có, cậu ấy không có khi dễ chị."
U U không thể tin được, vẻ mặt kiểu như "Chị sao lại bán đứng ta".
"Có điều." Cố Diệu Diệu bình tĩnh nói, "Việc không có liên quan đến U U, con đi xin lỗi."
Cũng không phải vì giúp Úc Lan giải vây, chỉ đơn giản là cô cảm thấy bản thân là linh hồn người trưởng thành, nói xin lỗi với một thằng nhóc cũng không phải là việc to tác gì.
Rốt cuộc vừa nãy cô cũng thiếu chút nữa mắng tên nhóc kia đến xém khóc lớn tại chỗ.
Vừa lúc Sầm Tùy tắm rửa xong từ trên lầu xuống dưới, cậu nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, vừa định muốn lên mặt ra oai ——
"Đã làm cậu bị ướt thành một thân đầy nước, thực xin lỗi."
Cố Diệu Diệu rất lưu loát mà xin lỗi.
Sầm Tùy ngẩn ra.
Hắn còn chưa có kịp cáo trạng đâu, cô sao lại xin lỗi rồi!
Sầm Tùy há miệng thở dốc, U U nhào tới ôm lấy Cố Diệu Diệu, đau lòng nói:
"Không phải chị sai, là ta sai!"
Nàng che phía trước Cố Diệu Diệu, ưỡn cao cái ngực nhỏ nhỏ: "Việc là do U U một người làm!"
Rõ ràng là xin lỗi, nhưng lúc này U U rất có bộ dạng bi tráng "Có gì cứ nhằm vào ta, người xấu không được hại chị ta".
Làm Sầm Tùy nhất thời hoảng hốt, cảm giác bản thân như vai boss cuối hại nhân vật chính trong phim truyền hình.
...... Không đúng! Hắn là anh hùng hăng hái làm việc nghĩa dũng cảm đứng ra chắn nước cho họ đó!
Bị U U nháo loạn một trận, Sầm Tùy đành phải mơ màng mà tha thứ các nàng.
"Nè! Anh đó nói đã tha thứ cho con rồi!" U U vui vẻ quơ chân múa tay, "Mẹ ơi, con có thể đi chơi không?"
Úc Lan mệt mỏi xua xua tay, ý nói bé tự đi mà chơi.
Ứng phó đám nhóc này như già thêm mười tuổi.
Mắt thấy Cố U U cái con nhóc vô tim không phổi này lại muốn chạy trốn, Sầm Tùy đuổi theo bắt lấy cánh tay của U U.
"Đứng lại!"
Cô nhóc đang tràn ngập sung sướng tức khắc cảnh giác:
"...... Làm gì?"
Rõ ràng đối với ai cũng đều một bộ dạng ngây ngô không phòng bị, cố tình đối chính mình lại cảnh giác như vậy, Sầm Tùy thực khó chịu.
"Cho nhóc!"
Hắn cau mày, vẻ mặt dọa người, từ trong túi lấy ra ——
Một viên kẹo.
Giấy gói kẹo xinh xinh dưới ánh mặt trời lung linh ánh sáng rực rỡ, thích ăn đồ ngọt U U so với nội tâm thân thể càng thành thật hơn, trong chốc lát cả đôi mắt liền không cách nào dời khỏi viên kẹo kia.
Phải biết rằng, Úc Lan sợ bé sâu răng, mỗi ngày chỉ cho bé ăn kẹo một lượng nhất định.
"Tuy anh không biết đã làm gì khiến nhóc chán ghét, nhưng giờ anh đã cho nhóc kẹo, nhóc không được tức giận với anh nữa, biết chưa?"
Sầm Tùy nỗ lực nhớ lại bộ dáng ba hắn ngày thường dạy dỗ hắn, muốn làm con nhóc này kinh sợ.
Nhưng thực tế là nội tâm hắn đang chột dạ, liên tục băn khoăn giữa "Mặt mũi nam nhi không thể ném" cùng "Nếu dọa cô bé có thể sẽ không thể véo mặt nữa".
Kết quả là vẻ mặt ngoài mạnh trong yếu, hoàn toàn không được U U để vào mắt.
Tất cả lực chú ý của U U đều đặt trên viên kẹo trong tay Sầm Tùy.
...... Thoạt nhìn ăn rất ngon.
...... Nhưng là của tên đáng ghét cho.
Khổ đại cừu thâm U U nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi:
"Anh còn kẹo nữa không?"
Sầm Tùy lại lấy ra một viên, hai viên đều cho bé.
"Còn nữa không?"
U U nhích tới chút nhìn quanh hắn, đôi mắt nhỏ kia hận không thể lột cả người hắn ra, xem xem còn có giấu kẹo chỗ nào không.
Sầm Tùy hung dữ móc sạch túi quần ra, đem một viên kẹo cuối cùng đặt vào cái tay mềm mềm của bé.
"Hết rồi!"
Lấy được ba viên kẹo U U kéo Sầm Tùy, một đường chạy chậm lên lầu đi về phía phòng luyện đàn của Cố Diệu Diệu.
"Chị!"
Bé thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ như kẹo bông gòn có chút hồng hồng, ngẩng đầu tự hào cười với Cố Diệu Diệu.
Cố Diệu Diệu còn chưa rõ việc gì đây, U U đã đưa tay nhét đầy kẹo vào tay cô.
"Người xấu cho kẹo xin lỗi chị!"
Suy nghĩ của U U rất đơn giản.
Chỉ cần chị tha thứ hắn, về sau bé liền có thể an tâm nhận lấy kẹo của anh trai này.
Sầm Tùy lại nghe được "Người xấu" có chút không vui, nhưng cũng chỉ quay mặt đi hừ nhẹ một tiếng.
Đến giờ hắn vẫn không rõ mình cần nói xin lỗi cái gì nhưng nếu bé mật đào vì chị của bé mới bất hòa không chơi với hắn, thì hắn cũng có thể đem tất cả kẹo đều cho bé.
Nếu ba viên không đủ, hắn còn có thể dùng tiền mừng tuổi, cho bé thật nhiều kẹo để lấy lòng, tóm lại cứ như vậy hẳn là ổn.
Cố Diệu Diệu nhìn đến vẻ mặt một bộ tiểu tổng tài bá đạo "Ba viên không đủ ta lại... mua cho ngươi nữa" của Sầm Tùy.
Cô hơi ngây ra, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn cái gì cũng không nhớ rõ.
Ân oán đời trước theo một khắc cô trọng sinh kia cũng đã tan thành mây khói, ở thế giới này cứ giữ mãi cố chấp không cam lòng, cố chấp nhớ mãi không quên cũng chỉ có một người là cô thôi.
Nếu lại cứ có tính tình lớn so đo cùng thằng nhóc nhỏ, ngược lại là cô giống như một con nhỏ đáng thương chưa dứt được tình.
"Há miệng."
U U nghe Cố Diệu Diệu nói, ngoan ngoãn mở miệng.
Cố Diệu Diệu lột giấy gói kẹo ra, đem kẹo vị quả vải bỏ vào miệng cô bé.
Cô bé ngậm kẹo trong miệng làm gương mặt phình phìng đáng yêu, giống một quả đầu ngốc não cá vàng nho nhỏ.
Dư lại hai viên, Cố Diệu Diệu ném vào miệng mình.
Sầm Tùy mắt sáng rực lên:
"Nếu đã ăn kẹo của mình......"
"Lúc này mới bao nhiêu?" Cố Diệu Diệu ngồi ở mép giường, hất cầm, phảng phất như đại tỷ đang ức hiếp đàn em, "Con trai Sầm chủ tịch keo kiệt như vậy?"
Không thể không nói, phép khích tướng này quả thật siêu hiệu quả với tiểu bá tổng.
"Đương nhiên không phải!"
Sầm Tùy đối với gia cảnh của gia đình hắn có nhận thức rất cao, vì thế hắn không phục lắm mà dỗi về:
"Qua mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, đến lúc đó các cậu tới nhà của tôi, cái gì ăn ngon đều có hết!"
U U không có cốt khí y như cái bóng đèn được bật lập tức sáng lên.
**** ****
_9/10/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.